Tết Này, Con Về Nhà Ngoại

Chương 5



 

“Nói đi cũng phải nói lại, bố mẹ vợ cứ luôn miệng bảo chỉ cần một cô con gái là đủ lắm rồi, nhưng cũng chỉ là nói suông cho sang mồm thôi.”

“Giờ cháu ngoại cũng đã được nửa tuổi rồi, thế mà cũng không thấy lo liệu đổi cho chúng con một căn nhà nào tử tế hơn, cứ để chúng con phải sống trong cái xó vừa cũ vừa chật chội này.”

Nghe nhắc đến chuyện nhà cửa, mẹ chồng ở đầu dây bên kia lập tức hạ thấp giọng xuống, nhưng dù đã vào trong phòng, tôi vẫn có thể lờ mờ nghe được không ít.

Nội dung câu chuyện cũng chỉ xoay quanh việc bố mẹ tôi thật nhẫn tâm, có mỗi một đứa con gái mà chẳng lẽ lại định ôm hết của cải xuống mồ.

Sau đó, hai mẹ con họ ép giọng xuống thấp hơn nữa, nghe động tĩnh có lẽ là Bùi Minh đã đi ra ngoài ban công, nên tôi cũng không nghe rõ thêm được gì.

Vốn dĩ cuộc hôn nhân của tôi và Bùi Minh chưa kéo dài bao lâu, những ràng buộc về kinh tế cũng không nhiều, chỉ cần đợi ly hôn xong, họ cũng chẳng thể tính toán thêm được gì từ bố mẹ tôi. Vì lẽ đó, tôi cũng chẳng còn bận tâm.

Sau khi gửi nốt những yêu cầu cuối cùng cho vị luật sư, tôi nhẹ nhàng dỗ con ngủ một giấc thật say.

Vị luật sư làm việc vô cùng hiệu quả, chỉ trước hai ngày cuối năm, bản thỏa thuận ly hôn đã được gửi thẳng vào hộp thư điện tử của tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận trên màn hình điện thoại, lặng lẽ ngồi trong bếp đợi Bùi Minh thức giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nay chính là ngày bố tôi sẽ đến đón mẹ con tôi, và cũng trùng hợp thay, là ngày Bùi Minh dự định sẽ xuất phát để về quê anh ta.

Đúng như tôi dự đoán, anh ta dậy từ rất sớm, có lẽ là định đi mua thêm những món đồ Tết khó bảo quản được lâu.

Thấy tôi cũng đã ngồi sẵn trong bếp từ sớm, Bùi Minh thoáng một chút ngẩn người, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản thường thấy, buông một câu:

“Tôi ra ngoài mua ít đồ, cô khỏi cần chuẩn bị bữa sáng cho tôi.”

Nói đoạn, anh ta định đi thẳng ra cửa, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, liền quay đầu lại dặn dò tôi với một giọng điệu đầy cảnh cáo:

“Những thứ tôi bảo cô thu dọn đã xong xuôi cả chưa? Tôi nói cho cô biết, lúc về đến nhà rồi thì đừng có lại kêu ca thiếu cái này, thiếu cái kia, tôi không còn hơi sức đâu mà chiều chuộng cô nữa đâu.”

Thấy tôi vẫn im lặng không đáp, anh ta liếc mắt sang hai chiếc vali được xếp ngay ngắn cạnh nhau trong phòng khách, biết rõ tôi vẫn còn đang hờn dỗi, nên cũng chẳng buồn bận tâm thêm, chỉ khoác vội chiếc áo rồi rời khỏi nhà.

Hôm nay anh ta đã quyết định đến khu chợ mà mấy hôm trước tôi chỉ vô tình nhắc tới, còn đặc biệt nhấn mạnh rằng năm ngoái mua đồ ở đó vừa rẻ lại vừa có thể mang đi biếu tặng, chỉ có điều đường đi hơi xa. Thêm nữa, vào những ngày cận Tết, đường xá ở khu vực đó rất hay xảy ra tắc nghẽn, tôi đoán chắc Bùi Minh sẽ không dám lái xe đi vì sợ trễ giờ.

Chờ cho bóng anh ta đã đi được một quãng, tôi liền gọi cho đội thợ phá dỡ đã chờ sẵn ở dưới lầu đi lên.

Sau khi đã xác minh xong xuôi giấy đăng ký kết hôn, các hóa đơn mua sắm nội thất, biên lai phí quản lý tài sản, tiền điện nước…

Đội thợ phá dỡ cũng không hề do dự thêm một giây nào, chỉ cần một tiếng hô, mấy người đàn ông lực lưỡng liền xúm lại, đập phá cho cả căn phòng tan tành, ngay cả bức tường ngăn khu vực khô - ướt trong phòng vệ sinh cũng bị đập cho sạch sẽ.