Nhưng giờ đây, tôi đã nhìn thấu được bản chất thực sự của anh ta. Vì lợi ích nhất thời mà có thể cúi mình, thì sau khi giải quyết xong cơn khủng hoảng này, chắc chắn anh ta sẽ càng trở nên ngang ngược hơn với tôi.
Bố mẹ tôi thấy tôi không có ý định nhượng bộ, cũng hiểu rõ ý tứ của tôi, nên đã quyết định chặn ngay ở cửa, không cho Bùi Minh bước vào nhà.
Mẹ chồng thấy con trai mình không làm được gì, liền lập tức bước lên phía trước và khóc lóc thảm thiết:
"Thông gia ơi, là lỗi của tôi, là do bà lão này không tốt."
"Chuyện vợ chồng trẻ chúng nó có mâu thuẫn với nhau, lại giấu biệt không cho những bậc làm cha làm mẹ như chúng tôi biết."
"Nếu tôi mà biết được con bé Minh Nguyệt nó không muốn về, thì tôi đã chẳng bao giờ mở miệng nói một câu nào về chuyện muốn được gặp cháu nội."
"Thằng Bùi Minh nhà tôi nó là một đứa con hiếu thảo, chỉ vì không muốn làm chúng tôi đau lòng mà mới gây ra cơ sự thế này."
Những lời nói của mẹ chồng vừa khéo léo lại vừa trơn tru, khiến cho đám hàng xóm đang đứng hóng chuyện đều phải đổ dồn ánh mắt nhìn chằm chằm.
Thấy vậy, bà ta còn giả bộ như muốn quỳ xuống ngay tại chỗ.
Bố mẹ tôi tuy là bậc trưởng bối, nhưng dù cho Bùi Minh có quỳ thì họ cũng mặc kệ, còn mẹ chồng lại đường đường là thông gia, nên trong một lúc cũng cảm thấy có chút khó xử.
Thấy tình cảnh này, tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải bế con giao cho mẹ mình, rồi bước đến đỡ mẹ chồng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy ạ?”
“Bùi Minh là một người con hiếu thảo thì có gì là sai đâu ạ? Sai là ở con, là tại con chân tay vụng về. Năm ngoái Tết đến, con đang mang thai năm tháng, đi lại đã khó khăn. Dù sáng sớm tinh mơ đã phải dậy để phụ giúp, nhưng vẫn không thể nào làm cho mẹ được thoải mái hơn.”
“Cũng là do con bất tài. Sáng sớm đã phải tất bật chuẩn bị cơm nước cho hai ba chục người, làm đồ đạc va vào nhau ầm ĩ, ảnh hưởng đến cả giấc ngủ của cha và Bùi Minh.”
“Con chỉ nghĩ rằng, một người con dâu như con, chỉ vì làm mấy bữa cơm mà đã mệt đến mức suýt nữa thì sẩy thai, đúng là quá vô dụng. Thậm chí con còn chẳng được ngồi vào bàn ăn chính, phải ngồi ở bàn trà. Thật sự đã làm cho nhà họ Bùi mất hết cả mặt mũi. Cũng chính vì vậy mà con mới nghĩ đến chuyện phải dứt khoát chia tay với Bùi Minh.”
Tôi cố tình nói thật lớn tiếng, nhấn mạnh từng chữ một, chỉ sợ rằng những người xung quanh đang hóng chuyện sẽ không nghe rõ.
Nói xong, tôi còn làm ra vẻ mắt ngấn lệ, bộ dạng oan ức đến mức như muốn bật khóc ngay lập tức.
Những người hàng xóm xung quanh tất nhiên đều hiểu rõ ý tứ của tôi, liền bắt đầu xì xào bàn tán:
“Đây chẳng phải là đang hành hạ con dâu nhà người ta hay sao?”
“Cô gái nhà họ Cố này còn trẻ người non dạ, nên không dám phản kháng. Chứ nếu là tôi mà đang mang thai giữa trời đông giá rét thế này mà còn bị bắt phải nấu nướng, thì tôi đã phá luôn cái bếp nhà họ rồi.”
“Đúng vậy đó, năm nay chắc là cô con dâu không chịu nổi nữa nên mới không về, không có người nấu cơm, nên nhà này mới phải chạy đến tận đây để giảng hòa đây mà.”
Bố mẹ tôi nghe thấy vậy, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống. Bố tôi hừ lạnh một tiếng, nghiêm giọng nói:
“Thì ra đứa con gái mà tôi hết mực nâng niu như ngọc như vàng, ở nhà các người lại được đối xử như thế này đây.”