Tết Này, Con Về Nhà Ngoại

Chương 7



 

Anh ta xấu hổ đến mức không dám làm rùm beng mọi chuyện, chỉ lặng lẽ nhờ một người quen cùng làng chở chiếc xe đến xưởng sửa chữa, còn mình thì tay xách nách mang đủ thứ đồ đạc lỉnh kỉnh để đi bộ về nhà.

Họ hàng thân thích trong nhà thấy cả tôi và con đều không về cùng, liền bắt đầu xì xào bàn tán. Có kẻ nhiều chuyện còn cố tình lên giọng a dua:

“Ủa chứ không phải cậu bảo là năm nay sẽ dắt cả vợ con về cùng hay sao?”

“Này cậu Bùi, có phải cậu không có tiếng nói gì trong nhà không thế, đến cả vợ mình mà cũng không trị được à?”

Gia đình Bùi Minh từ xưa đến nay vốn coi trọng sĩ diện hơn cả trời, nhưng vì tôi không có mặt ở đó, họ cũng đành cạn lời, liền tuyên bố sẽ phát quà Tết ngay tại chỗ để đánh lạc hướng dư luận.

Mọi người trong họ năm ngoái đều đã nhận được những món đồ ngon lành, chất lượng từ chỗ tôi, nên lần này vừa nghe tin Bùi Minh về, họ đã túm tụm ở nhà mẹ chồng từ tờ mờ sáng.

Bây giờ không cần phải chờ đợi nữa, có thể nhận quà ngay lập tức, nên ai nấy đều chen lấn xô đẩy để giành giật.

Chỉ có điều, vừa mới giật được gói quà và mở ra xem, tất cả mọi người đều phát hiện, bên trong lớp bao bì được đóng gói tinh xảo ấy lại toàn là những món đồ kém chất lượng.

Thậm chí, chúng còn chẳng bằng được những thứ mà mấy đứa con vụng về nhà họ mang về biếu tặng.

Nhà Bùi Minh bị mọi người chỉ trích cho một trận, ai nấy đều chê trách rằng anh ta làm việc ở trên thành phố kiếm được nhiều tiền, thế mà quà Tết năm nay lại chẳng bằng được một nửa so với năm ngoái. Nếu đã không muốn cho thì cứ nói thẳng, cần gì phải làm ra cái trò như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả nhà Bùi Minh mất mặt đến độ không biết phải giấu đi đâu.

Họ phải khúm núm, nhún nhường, hết mời t.h.u.ố.c lá lại rót rượu, mới có thể tạm thời xoa dịu được đám họ hàng đang tức giận.

Không ngờ đến bữa cơm sum họp, mẹ chồng vì không biết rằng tôi sẽ không về, nên đã để lại toàn bộ những việc lặt vặt chờ tôi về làm. Kết quả là, một mình bà không thể nào xoay sở kịp, trong khi Bùi Minh và cha anh ta lại chẳng thèm động tay động chân vào bất cứ việc gì, thành ra mâm cơm đoàn viên thì cơm nửa sống nửa chín, thịt thì vừa dai vừa tanh.

Nhìn đám họ hàng người thì tức giận bỏ về, người thì viện cớ cáo từ, Bùi Minh vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại nhận được tin báo từ xưởng sửa chữa.

Người thanh niên mà anh ta thuê ở đầu làng để chuyển chiếc xe đi sửa đã ôm luôn cả chiếc xe sang và chạy mất, đến bây giờ chiếc xe vẫn chưa được gửi đến nơi.

Bùi Minh hoảng hốt, vội vàng đi tìm người thân trong làng để hỏi thăm tình hình.

Lúc này anh ta mới biết, người quen mà anh ta tìm ở đầu làng thực chất là một kẻ đang nợ nần chồng chất, không dám bén mảng vào làng.

Bây giờ lại giao cả một chiếc xe sang trọng vào tay hắn, làm sao mà hắn không nổi lòng tham được?

Nhìn chiếc xe chỉ được thuê trong vòng ba ngày, nếu không trả về kịp sẽ phải đền một khoản phí đắt đỏ, Bùi Minh đành phải dẫn mẹ mình đến tận nhà tôi để cầu xin sự giúp đỡ.

Nghe Bùi Minh kể lại đầu đuôi câu chuyện, tôi lập tức hiểu ngay ý định của anh ta.

Chẳng qua là anh ta đang muốn vay tiền từ bố mẹ tôi, vì vậy mới phải hạ mình mềm mỏng đến như thế.