Thà Chết Cũng Không Leo Giường

Chương 10



“Đừng tưởng rằng lão tử không biết mấy trò mèo của các ngươi, nếu ngươi không bán thân hầu hạ hắn, hắn có thể cho ngươi nhiều bạc như vậy sao?”

 

“Còn dám bảo ta báo đáp hắn, đồ tiện nhân không biết xấu hổ, lời như vậy mà ngươi cũng nói ra được! Vô liêm sỉ!”  

 

Ta lảo đảo lùi lại, nước mắt chảy dài trên má, không thể tin được Thôi đại ca mà ta luôn mến mộ lại có thể nói ra những lời như vậy.  

 

Lùi quá nhanh, ta vô tình đụng đổ ghế, tiếng động lớn khiến Thôi đại ca dường như tỉnh táo hơn chút.  

 

Hắn dùng tay ôm đầu, lắc lư tiến lại gần, kéo ta vào lòng, giọng nói dịu dàng:  

 

“Tân Hi, xin lỗi, ta say rồi, ta uống nhiều quá, là ta nói bậy.”

 

“Tân Hi, ta không trách muội, thật đấy, muội làm tất cả vì ta, ta không trách muội chút nào.”

 

“Nếu đã ngủ với hắn rồi, chi bằng muội cứ đòi hắn thêm chút nữa, chỉ cần ta có được một chức quan nhỏ, chúng ta sẽ thành thân.”

 

“Chờ đến khi chúng ta thành thân, muội không cần phải ngủ với hắn nữa, chúng ta sau này sẽ sống tốt…”  

 

“Bốp!”  

 

Thôi đại ca ôm mặt, không thể tin nổi nhìn ta.  

 

Ta ngây người nhìn bàn tay, nước mắt không ngừng rơi, không đợi hắn mở miệng, ta liền lao ra khỏi cửa… 

 

16.

 

Khi trở về phủ, đêm đã khuya.  

 

Ta ngồi dưới hiên nhà, che miệng khóc lớn, cảm thấy như trái tim đã bị nghiền nát.  

 

Trên đỉnh đầu, lá cây xào xạc rung động một hồi, rồi Hà Húc xuất hiện.  

 

Hắn đỡ con chim ưng, một người một chim đứng dưới ánh đèn mờ ảo, lặng lẽ nhìn ta. 

 

Ta biết hắn không thích nhìn mặt ta, hai năm nay ta vẫn luôn không dám tháo khăn che mặt xuống, sợ hắn ghét bỏ, vội vàng luống cuống tìm khăn che mặt.  

 

Sờ soạng một vòng mới phát hiện, có lẽ do đi quá vội, ta đã quên nó ở nhà Thôi đại ca.  

 

Nghĩ đến Thôi đại ca, ta lại cảm thấy vô cùng tủi thân, ôm mặt khóc nức nở.  

 

Khóc một lúc, cảm thấy trên đầu có vật gì nhẹ nhàng vỗ vỗ, mới nhận ra không biết từ lúc nào, một người một chim đã ngồi bên cạnh ta.  

 

Tay Hà Húc đặt trên lưng ta, nhẹ nhàng vỗ từng cái.  

 

Móng vuốt của chim ưng cũng đặt trên đầu ta, cũng nhẹ nhàng vỗ từng cái. 

 

Ta càng cảm thấy tủi thân hơn, vừa khóc vừa rấm rứt:  

 

“Đại nhân, xin lỗi, nô tỳ không cố ý, nô tỳ vô tình làm mất khăn che mặt, đêm nay nô tỳ sẽ làm lại một cái…”  

 

Tay trên lưng ta dừng lại: “Không sao!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Hắn bắt nạt ngươi?”  

 

Ta ngừng khóc, ngẩng đầu lên: “Thôi đại ca không đỗ, uống nhiều rượu, nô tỳ biết huynh ấy không cố ý nói những lời đó, chỉ là tâm trạng không tốt thôi.”  

 

Hà Húc “ừ” một tiếng: “Nếu ngươi thấy hắn không sai, vậy ngươi khóc làm gì?”  

 

Ta nghẹn lời, cũng không phải thấy hắn không sai, bỏ ra nhiều như vậy lại bị hiểu lầm, đương nhiên là khó chịu rồi.  

 

“Tiểu Hắc, ngươi thật sự muốn gả cho hắn sao? Ngươi hiểu hắn bao nhiêu?”  

 

“Chúng ta quen nhau rất nhiều năm, nô tỳ đương nhiên hiểu huynh ấy. Cha mẹ huynh ấy đều là người có học, đọc nhiều sách, nhân phẩm cũng rất tốt, luôn chăm sóc nô tỳ. Đến lúc lâm chung còn hứa sẽ lấy nô tỳ cho Thôi đại ca làm vợ. Đại nhân không biết đâu, trong làng rất nhiều cô nương thích huynh ấy, nhưng cả nhà họ chỉ chọn mỗi nô tỳ…”  

 

Hà Húc cười khẽ: “Có khi nào trong làng của ngươi chỉ có mình ngươi là ngốc nghếch?”  

 

Ta tức giận quay đầu đi: “Nô tỳ không ngốc đâu.”  

 

Hà Húc cũng không nói thêm, chỉ vỗ nhẹ lưng ta:  

 

“Tiểu Hắc, dù có thích người khác cỡ nào, cũng phải nhớ yêu bản thân mình trước.”

 

“Ngươi vì nam nhân mà trả giá như vậy, nam nhân sẽ không vì thế mà trân trọng ngươi.”  

 

Ta ngẩng đầu nhìn Hà Húc: “Là vì nô tỳ không tốt sao? Nên huynh ấy mới không trân trọng nô tỳ?”  

 

Hà Húc rũ mắt, đáy mắt như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh:  

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

“Ngươi rất tốt, là hắn không xứng, hắn bắt nạt ngươi, sẽ gặp báo ứng.” 

 

17.

  

Ta không ngờ báo ứng mà đại nhân nói lại đến nhanh như vậy.  

 

Chỉ tám ngày sau khi yết bảng, triều đình đột nhiên bắt một nhóm thí sinh, trong đó có Thôi đại ca.  

 

Nguyên nhân là bọn họ hối lộ giám khảo, khi làm bài thì cố ý dùng những từ ngữ và đoạn văn đã thỏa thuận trước để gian lận.  

 

Sự việc này sau khi có người tố giác, Hình Bộ nhanh chóng lập án, các quan viên Hình Bộ tăng ca suốt đêm để phúc khảo bài thi của thí sinh, bắt giữ tất cả thí sinh có đoạn văn khả nghi.  

 

Mà Thượng thư Hình Bộ chính là Hà Húc.  

 

“Đại nhân, Thôi đại ca sao rồi? Triều đình sẽ xử lý thế nào?”  

 

Mấy ngày nay Hà Húc bận rộn vô cùng, các quan viên Hình Bộ phải làm thâu đêm, hắn cũng không thể hồi phủ.

  

Hôm nay hắn trở về, đôi mắt thâm quầng.  

 

“Nếu chứng cứ rõ ràng, những sĩ tử này sẽ bị đánh bốn mươi trượng, cấm thi suốt đời, thân thể hắn khỏe mạnh, bị đánh không ch được, ngươi yên tâm.”  

 

Cấm thi suốt đời?