Thà Chết Cũng Không Leo Giường

Chương 11



Bao năm nay, Thôi đại ca chỉ một lòng với việc tham gia khoa cử, nếu bị cấm thi suốt đời, làm sao hắn chịu nổi đây?  

 

Trong cơn hoảng loạn, ta vội vàng nắm lấy tay Hà Húc, sốt sắng nói:  

 

“Đại nhân, huynh ấy sẽ không gian lận đâu, huynh ấy thật sự có tài, ngài…”

  

Hà Húc cúi đầu nhìn tay ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, đột nhiên vui vẻ nói:  

 

“Ngươi muốn bản quan giúp hắn?”  

 

“Nô …. nô tỳ… nhưng nô tỳ không có năm ngàn lượng vàng…”  

 

Hà Húc cười rất vui: “Không sao, bản quan cũng không thiếu tiền.”  

 

“Vậy đại nhân thiếu gì?”  

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Hà Húc đột nhiên bỏ khăn che mặt của ta, trả lời một nẻo:  

 

“Tân Hi, sau này đừng đeo nữa, để như vậy khá tốt, bản quan còn có chút việc phải về Hình Bộ, không ăn nữa.”  

 

“Hả? Không phải ngài vừa về sao? Không ăn nữa?”  

 

Hà Húc xoa đầu ta: “Ngoan, đi chơi với Hải Đông Thanh đi.”  

 

*Hải Đông Thanh là một loài chim ưng

 

18.

 

Thôi đại ca vô cớ bị bắt, rồi cũng được thả ra một cách kỳ lạ. 

 

Quan viên Hình Bộ nói, những học tử khác gian lận là thật, nhưng Thôi đại ca là bị oan uổng.  

 

Hắn chỉ cùng đám thư sinh uống vài bữa rượu, chứ không hề tham gia gian lận.  

 

Nhưng vì hắn giao du với kẻ xấu, Hình Bộ vẫn đánh bốn mươi trượng để răn đe.  

 

“Một canh giờ nghỉ, đi nhanh về nhanh, chờ ngươi dùng bữa.”  

 

Ta cảm kích nhìn Hà Húc vừa bước vào phủ, nắm tà váy chạy ra ngoài, trên đường còn mua hai lượng thuốc bôi.  

 

Kết quả vừa vào sân, ta thấy một nữ nhân đang xoa lưng cho Thôi đại ca.  

 

“Là chàng nói có nàng ta ở đó, thượng thư kia nhất định sẽ giúp chàng.”

 

“Giờ thì hay rồi, quan làm không được, còn vô duyên vô cớ bị đánh oan nữa.”

 

“Ngày tháng khổ cực thế này, ta chẳng còn cách nào theo chàng được nữa!”  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giọng nữ nhân này nghe quen quen, nàng ta đẩy mạnh Thôi đại ca một cái, tức giận quay đi lau nước mắt.  

 

Thôi đại ca không rảnh lo bản thân, sốt ruột đứng dậy, kéo tay người phụ nữ dỗ dành:  

 

“Thu Hồng, đừng khóc, nàng khóc khiến lòng ta càng đau.”

 

“Chuyện này đều do cái đồ tiện nhân Tân Hi kia, nhất định là do đêm đó ta say rượu mắng nàng ta, nàng ta liền về cáo trạng với thượng thư.”

 

“Đồ tiện nhân vô ơn, hại cha mẹ ta từng giúp đỡ nàng ta, nàng ta lại lấy oán trả ơn! Ta sớm muộn cũng sẽ khiến nàng ta phải trả giá đắt!” 

 

Thu Hồng…  

 

Đầu ta ù đi, ngay cả thuốc rơi xuống đất cũng không nhận ra.  

 

Hóa ra lúc đó Tôn đại ca nói được chiếu cố rất tốt, là ý tứ này…  

 

“Hừ, người ta bây giờ có thượng thư bảo vệ, chàng làm sao mà khiến nàng ta trả giá được?”

 

“Thôi Xán, lão nương nói cho chàng biết, lúc đó chàng nói sẽ cho lão nương cuộc sống tốt đẹp, lão nương mới bỏ chồng bỏ con theo chàng lên kinh thành.”

 

“Nếu chàng không nuôi nổi lão nương, đừng trách lão nương trở mặt không nhận chàng!”  

 

Thôi đại ca… Thôi Xán ôm chặt Thu Hồng vào lòng, giọng âm u:  

 

“Nàng yên tâm, nữ nhân ngu xuẩn Tân Hi kia, trước đây nàng ta nuôi chúng ta thế nào, sau này nàng ta cũng phải tiếp tục nuôi.”

 

“Nếu nàng ta dám không nuôi chúng ta, ngày tháng tốt đẹp của nàng ta cũng nên đến hồi kết rồi.”  

 

“Hừ, sờ đâu đấy, ghét quá…”  

 

19.

 

Ta không khóc.  

 

Về phủ, ta chạy thẳng ra hậu viện, tìm Tôn đại ca đang nghỉ ngơi.  

 

“Tôn đại ca, huynh nói thật đi, lúc trước huynh đến làng, đã thấy gì?”

  

Tôn thị vệ đang ngủ, nghe tiếng liền ngồi dậy, ôm chăn nhìn ta: “Cô …. đã biết rồi sao?”  

 

“Tôn đại ca, ta muốn nghe sự thật.”  

 

Tôn thị vệ gãi gãi đầu: “Lúc ta vào nhà hắn, quần áo hắn không chỉnh tề từ nhà hàng xóm đi ra, phía sau còn có tiếng mắng của nữ nhân.” 

 

Ta nói với hắn rằng ta là người của phủ thượng thư, hắn rất kích động, hỏi ta rằng cô có bị đánh ch không, phủ thượng thư định bồi thường bao nhiêu tiền, còn nói hắn là hôn phu của cô, nhà hắn nuôi cô hơn mười năm, nếu ít hơn năm mươi lượng bạc hắn sẽ lên kinh đánh trống kêu oan.”