“Chuyện này đều do cái đồ tiện nhân Tân Hi kia, nhất định là do đêm đó ta say rượu mắng nàng ta, nàng ta liền về cáo trạng với thượng thư.”
“Đồ tiện nhân vô ơn, hại cha mẹ ta từng giúp đỡ nàng ta, nàng ta lại lấy oán trả ơn! Ta sớm muộn cũng sẽ khiến nàng ta phải trả giá đắt!”
Thu Hồng…
Đầu ta ù đi, ngay cả thuốc rơi xuống đất cũng không nhận ra.
Hóa ra lúc đó Tôn đại ca nói được chiếu cố rất tốt, là ý tứ này…
“Hừ, người ta bây giờ có thượng thư bảo vệ, chàng làm sao mà khiến nàng ta trả giá được?”
“Thôi Xán, lão nương nói cho chàng biết, lúc đó chàng nói sẽ cho lão nương cuộc sống tốt đẹp, lão nương mới bỏ chồng bỏ con theo chàng lên kinh thành.”
“Nếu chàng không nuôi nổi lão nương, đừng trách lão nương trở mặt không nhận chàng!”
Thôi đại ca… Thôi Xán ôm chặt Thu Hồng vào lòng, giọng âm u:
“Nàng yên tâm, nữ nhân ngu xuẩn Tân Hi kia, trước đây nàng ta nuôi chúng ta thế nào, sau này nàng ta cũng phải tiếp tục nuôi.”
“Nếu nàng ta dám không nuôi chúng ta, ngày tháng tốt đẹp của nàng ta cũng nên đến hồi kết rồi.”
“Hừ, sờ đâu đấy, ghét quá…”
19.
Ta không khóc.
Về phủ, ta chạy thẳng ra hậu viện, tìm Tôn đại ca đang nghỉ ngơi.
“Tôn đại ca, huynh nói thật đi, lúc trước huynh đến làng, đã thấy gì?”
Tôn thị vệ đang ngủ, nghe tiếng liền ngồi dậy, ôm chăn nhìn ta: “Cô …. đã biết rồi sao?”
“Tôn đại ca, ta muốn nghe sự thật.”
Tôn thị vệ gãi gãi đầu: “Lúc ta vào nhà hắn, quần áo hắn không chỉnh tề từ nhà hàng xóm đi ra, phía sau còn có tiếng mắng của nữ nhân.”
Ta nói với hắn rằng ta là người của phủ thượng thư, hắn rất kích động, hỏi ta rằng cô có bị đánh ch không, phủ thượng thư định bồi thường bao nhiêu tiền, còn nói hắn là hôn phu của cô, nhà hắn nuôi cô hơn mười năm, nếu ít hơn năm mươi lượng bạc hắn sẽ lên kinh đánh trống kêu oan.”