Trên con phố chật ních người qua lại, hương quế mùa thu lan tỏa khắp nơi.
Ta đứng giữa đám đông, nhìn cỗ xe tù chở Hà Húc lững thững đi qua giữa phố.
Trên xe tù, nửa tháng không gặp, Hà Húc mặc đồ tù bị xích vào thân xe, đầu đội gông, tóc đen rối bù.
Bá tánh thi nhau lấy từ giỏ ra những quả trứng thối, cải thảo, vừa ném vừa chửi rủa.
Trứng thối vỡ trên đầu hắn, chảy xuống mặt, làm bẩn áo tù.
Ta chợt hồi tưởng ngày đầu gặp hắn, thiếu niên bước đi trong sân, phong thái ung dung.
Chỉ mới hai năm, mà đã vật đổi sao dời, cảnh còn người mất…
Nước mắt lăn dài trên má, sợ người chú ý, ta lén lau đi, đi ngược dòng đám đông, rẽ qua góc phố, tìm chỗ vắng người, dựa vào tường thở dốc.
Một tiếng xào xạc lá cây vang lên trên đầu, ta ngẩng đầu lên, đối mặt với ám vệ đại ca đang đầy nghi hoặc.
25.
“Tiểu Hắc, không phải cô đi rồi sao?”
Ta dẫn Tam đại ca về căn nhà nhỏ của mình, ở một nông trang ngoại ô.
“Vốn dĩ ta muốn đi, nhưng lúc ra khỏi thành nghe nói đại nhân gặp chuyện, ta lại quay về.”
Tam đại ca thở dài, treo ngược trên xà nhà ôm bả vai.
“Đại nhân không muốn cô đi, cô nhất quyết đi. Đến lúc ngài ấy muốn cô đi, cô lại không đi, cô … cái người này thật là kỳ lạ.”
“Tam đại ca, đại nhân gặp chuyện gì vậy, huynh nói cho ta nghe, tốn bao nhiêu tiền mới cứu được ngài ấy? Ta còn tiền, ta đưa hết cho huynh.”
Tam đại ca từ trên xà nhà nhảy xuống, chống tay lên bàn nhìn ta như nhìn kẻ ngốc.
“Tiểu Hắc, cô biết đại nhân phạm tội gì không?
“Còn tiền nữa, đại nhân chính là vì quá nhiều tiền nên hoàng đế mới muốn mạng của ngài ấy. Cô có thời gian thì cầm tiền chạy đi, đừng quan tâm đại nhân nữa, mấy năm nay ngài ấy sống đủ rồi, ch thì ch thôi.”
“Vậy sao huynh không đi?”
Tam đại ca cười khổ, trong mắt lóe lên ánh sáng nhỏ.
“Hai chúng ta không giống nhau, ta đã chiếu cố ngài ấy nhiều năm, khó khăn lắm mới bảo vệ ngài ấy đến giờ, nếu người đó ch, ta phải nhặt xác cho ngài ấy, gi kẻ đã hại ngài ấy. Sau khi hoàn thành những việc đó, ta sẽ cầm tiền ngài ấy đã cho đi tiêu d.a.o hưởng thụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Là ai đã hại đại nhân?”
“Dù sao ngài cũng sắp ch, xem như cô vì đại nhân mà ở lại, ta nói cho cô biết.”
26.
Hà Húc không phải họ Hà.
Họ gốc của hắn là Lục, cha hắn là Lục Tiêu, người bị xử tử vì tội thông đồng với địch và mưu phản.
Trước khi bị phát hiện thông đồng bán nước, Lục Tiêu là vị tướng lừng danh của triều đình, được gọi là Uy Đình tướng quân.
Lục Tiêu cực kỳ giỏi chỉ huy tác chiến, nhiều lần dẫn quân phá địch, bách chiến bách thắng, được dân chúng vô cùng kính trọng.
Nhưng vị tướng được dân chúng yêu mến như vậy, lại bị gán tội mưu phản ngay sau trận thắng cuối cùng của đời mình, cả nhà năm trăm mười sáu người, kể cả trưởng công chúa gả cho Lục Tiêu, đều bị gi sạch.
Tam đại ca nói, sau khi thánh chỉ giáng tội được đưa đến Lục phủ, Lục tướng quân không nhận tội, hắn muốn viết thư biện minh.
Nhưng thái giám truyền chỉ cướp bút của hắn, xé giấy của hắn, khuyên hắn nhanh chóng chấp nhận cái ch.
Mẹ của Hà Húc, trưởng công chúa được đương kim Thánh Thượng yêu quý nhất, quỳ xuống đất lạy thái giám, chỉ để cầu xin được gặp hoàng huynh một lần.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Nhưng thái giám lại giơ chân đá vào đầu công chúa, giọng đầy ác ý: “Bệ hạ có lời nhắn với công chúa, nếu công chúa còn nhớ tình huynh muội ngày xưa, hãy tự tay gi Lục Tiêu và đứa con phản nghịch của hắn, để giải tỏa nỗi lo cho bệ hạ!”
Lục tướng quân lúc này mới hiểu, chẳng qua thịnh thế đã an ổn, cái gọi là thông đồng bán nước, chỉ là cái cớ để hoàng gia gi hắn, vì hắn công cao át chủ, đe dọa đến ngai vàng.
Hắn cầm thương đ.â.m xuyên thái giám đã nhục mạ phu nhân, cùng hơn một trăm vệ sĩ trong phủ, chiến đấu đổ m.á.u suốt ngày đêm để tranh thủ tìm đường sống cho người nhà.
Lục Tiêu đẩy lui từng đợt cấm vệ, khi ch, người hắn đầy tên bắn, hộ vệ của hắn đến ch vẫn đứng canh hắn trong vòng mười bước.
Bên ngoài Lục phủ, xác cấm vệ quân chất đầy đống…
“Trưởng công chúa thì sao?”
Tam đại ca rũ mắt: “Công chúa biết, chỉ cần bà ấy còn sống, tiểu công tử không thể thoát được.”
“Bà ấy liền giao tiểu công tử cho người làm vườn trong phủ, dẫn người quay lại để tranh thủ thời gian cho công tử.”
“Nhưng công chúa là kim chi ngọc diệp, Lục tướng quân còn không chống nổi, bà ấy thì có thể làm được gì?”
“Triều đình muốn gi sạch người nhà họ Lục, tiểu công tử nhất định phải ch.”
“Sau đó thì sao?”
“May thay, người làm vườn có đứa con trai cùng tuổi với tiểu công tử. Để báo đáp ân tình của tướng quân, ông ta đổi quần áo cho con trai mình, tự tay gi con trai ném ra đường, người triều đình tưởng người hầu trong phủ vì mạng sống mà bỏ rơi tiểu công tử, mang xác đứa trẻ về, không truy đuổi nữa.”