Thà Chết Cũng Không Leo Giường

Chương 13



“Trước đây đại nhân thích hát, hát vài ba câu liền ngừng. Mấy ngày nay đúng là, đêm không ngủ, cứ hát suốt, toàn mấy bài ca từ dâm đãng, người bình thường ai mà chịu nổi!”  

 

Ta gãi đầu: “Không phải nghe cũng êm tai sao?”  

 

Ám vệ trợn mắt: “Đó là bởi vì cô nghe không hiểu!”

 

“Tiểu Hắc à, ta cầu xin cô, cô đồng ý ở lại đi, ta chia cho cô một nửa gia sản tích cóp bao năm nay, được không?”  

 

Ta cắn môi: “Nhưng… ta vẫn muốn về làng…”  

 

Ám vệ đại ca hít một hơi sâu, đứng phắt dậy: “Được, coi như ta chưa từng đến, nếu ta nổ tan xác mà ch, bạc của ta chôn dưới gốc cây thứ ba mươi tám trong phủ, sâu hai mét, cô đào lên làm của hồi môn nhé!”  

 

Nói xong quay đi không ngoảnh lại.  

 

Lại qua hai ngày sau, Tôn thị vệ cũng đến.  

 

Hắn cẩn thận đẩy cho ta một hộp điểm tâm, nói năng rất thận trọng.  

 

“Tiểu Hắc à, năm đó không phải đại ca không nói, mà là muội thực sự còn nhỏ, đại ca sợ làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của muội.” 

 

“Giờ đại ca cũng không nói, đó là chính muội tự nhìn thấy mà, hơn nữa, sớm phát hiện cũng là chuyện tốt.”  

 

“Trong thành này nam nhân tốt nhiều vô kể, hà cớ gì muội phải vì một tên tra nam vô lại mà mù quáng từ bỏ cuộc sống sung túc này, đúng không?”

 

“Không đáng, muội nghe đại ca đi, thật sự không đáng!”  

 

Ta đẩy hộp bánh lại: “Tôn đại ca, ý tốt của huynh ta xin nhận, nhưng ta đã quyết tâm rồi, ta nhất định phải đi.”  

 

Tôn thị vệ gật đầu: “Được, muội đã nói vậy, ca phải nói rõ ràng với muội, muội còn nhớ miếng thịt bò khô năm đó không?”  

 

Ta gật đầu, không biết hắn nhắc làm gì.  

 

“Miếng thịt bò đó chắc chắn có nửa cân thuốc xổ? Muội đưa cho đại ca, đại ca có từ chối không?”  

 

Ta lắc đầu.  

 

“Thấy sự khác biệt chưa, đó chính là sự khác biệt.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

“Ca biết rõ ăn vào sẽ bị tiêu chảy, nhưng ca thấy vì muội còn nhỏ, không chút do dự mà ăn.”

 

“Đại ca không chỉ tự ăn, ca còn kéo cả Tiểu Tam cùng ăn, chúng ta cùng bị tiêu chảy năm ngày liền.”

 

“Như vậy, hai ca đều không từ chối muội. Muội tự suy nghĩ xem, sao giờ lại nỡ lòng nào mà nhẫn tâm từ chối đại ca?”  

 

Tiểu Tam là ám vệ đại ca, đứng hàng thứ ba trong phủ.  

 

“Tôn đại ca, ta…”  

 

“Tiểu Hắc, muội đừng nói nữa, muội tự suy nghĩ đi, nếu muội nghĩ thông rồi, thì hãy ở lại, sau này dù muội cho bao nhiêu thuốc xổ vào thịt bò, đại ca và cả Tiểu Tam đều chiến hết!”  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói xong, huynh ấy liền vung tay, phóng khoáng bỏ đi.  

 

22.

 

Những ngày sau đó, trong phủ trở nên vắng vẻ hơn hẳn.  

 

Hà Húc đột nhiên bận rộn công vụ, ít khi về phủ.  

 

Hai người Tôn đại ca và Tam đại ca có ý kiến với ta cũng chẳng buồn để ý đến ta nữa.  

 

Ta suốt ngày rảnh rỗi chơi đùa với chim ưng.  

 

Đêm thứ bảy, Hà Húc trở về phủ.  

 

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, ta thấy hắn bước đi vội vã, thần sắc lo lắng.  

 

Hắn nắm lấy cổ tay ta kéo vào phòng, từ trong n.g.ự.c lấy ra một xấp ngân phiếu dày đưa cho ta, vẻ mặt nghiêm túc.  

 

“Không phải muốn về làng làm ruộng sao? Vừa lúc, sáng mai ngươi đi ngay đi.”

 

“Xe ngựa ta đã tìm cho ngươi rồi, người đánh xe sẽ đưa ngươi về làng Đồng Hoa, sau này ngươi không liên quan gì đến phủ thượng thư nữa.”  

 

Ta nhìn xấp ngân phiếu không hiểu gì cả: “Ý ngài là sao ạ, nô tỳ còn chưa làm đủ ngày, ngài không cần trả thêm bạc cho nô tỳ đâu ….”  

 

Hà Húc mất kiên nhẫn, đẩy ta ra ngoài: “Cái bộ dạng xấu xí của ngươi, bản quan nhìn đủ rồi, cho ngươi chút tiền coi như bồi thường hai năm trong phủ khiến ngươi mất vị hôn phu, mau đi đi, cầm tiền về mua nhà, biết đâu còn có nam nhân vì tiền mà để mắt đến ngươi.”  

 

“Không phải đâu đại nhân, dù nô tỳ có đi thì nô tỳ cũng không lấy tiền của ngài…”  

 

Nhưng Hà Húc không cho ta cơ hội từ chối, hắn liếc mắt ra hiệu cho ám vệ đại ca.  

 

Ám vệ nắm cổ áo ta kéo ra khỏi nội viện, còn không quên đóng sập cửa lại.

 

23.

 

Trời chưa sáng, Tôn đại ca đã ném ta cùng hành lý lên xe ngựa.  

 

“Hắc cô nương, mau đi đi, trở về sống cho tốt, sau này đừng vào kinh nữa.”  

 

Ta ngơ ngác theo xe ngựa lắc lư, đến gần cổng thành mới nghe thấy lính canh trò chuyện với nhau.  

 

“Người xưa nói không sai, cây đổ thì bầy khỉ tan, trước đây phủ thượng thư khách đến đầy nhà, bây giờ sa cơ thất thế, ai nấy đều hận không thể giẫm thêm một cước.”  

 

“Hà Húc này tham ô không ít, hắn ch cũng không hết tội.”  

 

“Đúng vậy, nghe nói mấy năm nay hắn nhận hối lộ ít nhất cũng ngàn vạn lượng, kho bạc của hoàng đế chưa chắc đã to bằng.”  

 

“Loại tham quan này, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân, đáng bị tống vào ngục!”  

 

…