“Mà từng người từng kẻ, ai mà không phải con nhà bần hàn? Bách tính nghe tin, đồng loạt dâng vạn bản tấu chương, cầu xin bệ hạ tru diệt ngài ấy."
“Suốt đêm? Họ không phải là dân thường sao?”
Tiểu Tam cười lạnh: “Tiểu Hắc, mấy năm này, các cô nương vào phủ, chỉ mình cô mới thật sự là dân thường.”
Ta nhớ lại những cô nương hồi dự tuyển, đều xinh đẹp như hoa, quả thật không giống dân thường nghèo khổ.
“Hoàng Thượng biết không thể bảo vệ đại nhân, cũng định nhân cơ hội thu hồi tài sản riêng của ngài ấy vào kho bạc, gi ngài ấy còn có thể bình ổn dân chúng, một mũi tên trúng hai đích.”
Trái tim ta như bị bóp nghẹt, khó chịu vô cùng: “Vậy đại nhân… không có cách nào khác sao?”
“Có chứ!”
“Là gì?”
“Cướp pháp trường.”
27.
Ngày hành hình Hà Húc được định vào mười lăm ngày sau.
Tam đại ca và Tôn đại ca chuẩn bị đi cướp pháp trường, còn ta, lén đến một tiểu viện.
Tiểu viện có ba gian thắp đèn sáng trưng, trong phòng một nam một nữ quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ phát ra không ngừng.
Ngay lúc hai người đang hưng phấn, ta lặng lẽ đứng bên mép giường.
Thu Hồng mở mắt nhìn thấy ta, sợ đến mức mặt tái mét.
“Tân Hi?”
Ta ngại Thôi Xán giãy giụa phiền phức, một quyền đánh ngất hắn.
Bất chấp tiếng hét của Thu Hồng, dùng dây da trâu quấn chặt hai người trần truồng lại với nhau.
Chắc mẩm ông trời thương ta, đột nhiên đổ mưa.
Mưa như trút nước, rơi xuống phiến đá xanh, tí tách, khiến nha hoàn trong viện không nghe thấy động tĩnh trong phòng.
Ta dùng nước lạnh tạt vào mặt Thôi Xán, hắn chỉ ngơ ngác một chút, liền chửi ầm lên:
“Tiên nhân Tân Hi ch tiệt, ngươi làm cái quái gì vậy, mau cởi trói cho ta!”
“Ngày mai lão tử còn phải đến Hình Bộ làm chủ, ngươi còn không lăn ra đây dập đầu tạ lỗi.”
“Chỉ cần ngươi chịu nhận tội, ta sẽ tạm tha mạng cho ngươi, nếu lão tử vui, còn có thể để chủ tử cũ của ngươi ch sảng khoái!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn bộ mặt Thôi Xán dữ tợn ngay trước mắt, tâm ta không còn gợn sóng.
“Sao năm đó ta lại thấy ngươi tốt thế nhỉ? Vì ngươi, ta đi bộ hai tháng vào kinh, trên đường sốt cao cũng không dám dừng, lấy tuyết hạ nhiệt rồi tiếp tục đi vào thành.”
“Nửa tháng trước khi vào thành, lương thực hết, ta ăn lá cây, uống nước tuyết, bụng đau cả đêm đến mức không ngủ được.”
“Nhưng ta chưa từng lùi bước, ta còn nghĩ, chỉ cần vào thành kiếm được tiền, hai chúng ta sẽ có cuộc sống yên ổn, nhưng ngươi …. ha…. lại dám đối xử với ta như vậy.”
“Thôi Xán, ngươi đối xử với ta như vậy, ta nhận, mắt ta mù, mắt mù nên phải trả giá, nhưng ngươi dựa vào đâu mà hãm hại đại nhân!”
“Bút ký là do ngươi viết, người khác không biết, nhưng ta biết, ngươi giỏi mô phỏng, từ nhỏ đã có thể bắt chước nét chữ trên bố cáo!”
Thôi Xán hừ một tiếng, căn bản đến giảo biện còn lười.
“Thì đã sao? Tân Hi, năm đó ta đã cho ngươi cơ hội, nếu hắn giúp ta, tự nhiên ta sẽ báo đáp hắn.”
“Nhưng hắn không những không giúp, còn đánh ta bốn mươi trượng, đó là hắn tự chuốc lấy!”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ta hung hăng tát mạnh vào mặt Thôi Xán, khiến hắn choáng váng.
“Không giúp ngươi? Ngươi còn mặt mũi nói ngài ấy không giúp ngươi?”
“Không có đại nhân, hai người các ngươi đã sớm ch đói rồi, là đại nhân cho ngươi tiền, cho ngươi bột mì mới khiến ngươi sống sót.”
“Sau khi vào kinh, ngươi không tìm được nhà, ta đều nghe thấy, là đại nhân bảo Tôn thị vệ tìm nhà rồi trả tiền thuê cho ngươi!”
“Đọc sách nửa đời người rồi, nhưng ngươi lại chẳng qua nổi kỳ thi Hương, ngươi mượn tay ta gửi thư cho đại nhân, chính đại nhân phá lệ thêm tên ngươi vào danh sách dự thi, ngươi còn có lương tâm không?”
Thôi Xán nghe xong, thẹn đến mức mặt đỏ tía tai, cố gắng giãy giụa.
“Đó không phải là việc hắn nên làm sao? Hắn ngủ với ngươi, bồi thường cho ta một chút thì sao?”
Ta hít một hơi sâu, vung nắm đ.ấ.m thật mạnh vào Thôi Xán.
Thôi Xán là một tên mọt sách, ruộng nhà luôn do ta cày, hắn chẳng có chút sức lực nào.
Lúc này bị ta đánh đến mức mắt, mũi, miệng chảy máu, người choáng váng vẫn còn chửi.
“Tân Hi, hắn… chờ đến ngày mai ta sẽ hành ch ngươi, ai… cũng không cứu được ngươi, ta sắp làm quan rồi…”
Ta lạnh lùng cười, lấy trâm cài đầu ra, từng cái một đ.â.m mạnh vào xương sống của Thôi Xán.
Chỗ nào đau thì đ.â.m vào đó, sức ta lớn, mỗi lần đ.â.m đều sâu đến tận đáy.
Máu từ người Thôi Xán chảy lan ra người Thu Hồng, Thu Hồng mở to mắt sợ hãi đến phát điên kêu to.