Thà Chết Cũng Không Leo Giường

Chương 17



Nàng ta muốn gọi nha hoàn, nhưng mưa quá lớn, nha hoàn không nghe thấy.  

 

Ta nói rồi, ông trời cũng muốn giúp ta.  

 

“Hắn đáng đời… hắn vơ vét nhiều tiền như vậy, hắn đáng ch…”  

 

Ta xả giận xong, từ bàn lấy ra một xấp giấy, đặt bên giường, lại lấy bút cho Thôi Xán.  

 

“Thôi đại ca, viết lại bức thư này theo nét chữ trên tấu chương đi.”  

 

“Ta không viết… có ch cũng không viết…”  

 

Thôi Xán chỉ nhìn thoáng qua bức thư, đã sợ đến mức mặt mày tái mét.  

 

Ta cười, đưa trâm áp vào sau ót Thôi Xán, nói nhỏ bên tai hắn:  

 

“Thôi đại ca, huynh đoán xem, ta phải dùng bao nhiêu lực thì mới đ.â.m xuyên qua được đây?”  

 

Thôi Xán run rẩy không ngừng, cuối cùng cũng mềm giọng.  

 

“Tân Hi, ta viết xong, ngươi sẽ tha cho ta chứ?”  

 

“Thôi đại ca, huynh viết xong, coi như là giúp ta rồi, ta cũng có điểm yếu trong tay huynh mà, sau này chúng ta cùng đứng chung một con thuyền.”  

 

Thôi Xán không do dự nữa, run run rẩy rẩy cầm bút bắt đầu viết, không lâu sau đã viết xong.  

 

Ta cầm tờ giấy lên, đối chiếu với tấu chương dưới ánh đèn.  

 

Tam đại ca nói đúng, những tên sĩ tử này đều có học vấn.

  

Cây trâm từ phía sau chui vào ót Thôi Xán, lại từ miệng hắn chui ra, lưỡi bị đ.â.m thủng…  

 

Giọng ta như nữ quỷ đòi mạng quanh quẩn trong phòng: “Đại nhân không đáng ch, đáng ch chính là các ngươi.”  

 

Thu Hồng bị dọa đến phát điên, liều mạng giãy giụa đẩy Thôi Xán ra, vừa nãy còn gọi là bảo bối trong tim, giờ lại không cần hắn nữa.  

 

Nữ nhân này thật là dễ thay đổi.  

 

“Tân Hi… là hắn, hắn mong ngươi bị tuyệt hậu, đợi ngươi ch sẽ hỏi thượng thư đòi tiền, tiện xin một chức quan, hắn không phải người, hắn là súc vật…”

 

“Muội còn nhớ không, ngày muội còn nhỏ, tẩu đối xử với muội không tệ…” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Tân Hi, muội buông tha cho tẩu tẩu đi, tẩu tẩu sẽ không nói lung tung, đêm nay tẩu sẽ về làng luôn…”  

 

Ta cẩn thận gấp tờ thư dính m.á.u lại, cất vào n.g.ự.c như báu vật, lạnh lùng siết cổ Thu Hồng. 

 

“Trước đây do ta ngu, ta biết, các ngươi đều coi ta như kẻ ngốc, các ngươi đối xử tốt với ta, là vì nghĩ ta có thể giúp các người làm việc kiếm tiền.”

 

“Nhưng mà …. đó đâu được coi là tốt, chỉ có đại nhân mới thật sự đối xử tốt với ta, đại nhân nói rồi, diệt cỏ phải tận gốc, ngươi thấy rồi, thì phải ch.”  

 

Thu Hồng mở to mắt, đầy tuyệt vọng.  

 

“Nhưng lúc nãy ngươi đã nói sẽ tha cho chúng ta…”  

 

“Ta lừa chút thôi, thế mà các ngươi thật sự tin đấy!”  

 

Thu Hồng trợn mắt tắt thở, ta lau nước mắt bước ra khỏi phòng.  

 

Bên ngoài mưa như trút nước, hình như … trời cũng khóc thay ta.  

 

28.

 

Sáng sớm hôm sau, sau trận mưa lớn, trên bảng bố cáo dán vụ án oan của nhà họ Lục. 

 

Đêm qua, tể tướng triều đình tự sát tại nhà.  

 

Trong thư viết, nhiều năm qua, vì bị vụ án oan Lục gia dày vò, ông ta nhiều đêm không ngủ được, luôn cảm thấy oan hồn đòi mạng.  

 

Sau nhiều năm, khi về tuổi già, ông ta quyết định công khai chân tướng vụ thảm sát Lục gia năm xưa, còn liệt kê danh sách những người trong triều từng nhúng tay vào vụ việc, mà cái tên đứng đầu chính là Hoàng Thượng đương triều.  

 

Trước bảng bố cáo đông nghịt người xem, tiếng hô “Được chim bẻ ná, được cá quên nơm*” vang khắp kinh thành.  

 

*Ám chỉ việc lợi dụng người khác để đạt mục đích rồi chối bỏ liên can.

 

Chẳng mấy chốc, khu thượng uyển ngoại thành của Hoàng Thượng cũng bị phơi bày trước thiên hạ. Những dược liệu quý giá được mua và chuyển đến đó mỗi tháng bằng vàng thật bạc thật đã hoàn toàn phá tan chút hy vọng cuối cùng của bách tính dành cho hoàng thượng.  

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tiên sinh ở trà lâu cầm phách gõ nhịp kể chuyện: “Thượng thư vơ vét tiền của, thực chất là để Hoàng Thượng luyện đan trường sinh, quan lại trong triều bao che lẫn nhau, thực chất là do Hoàng Thượng ngầm cho phép, trung thần bị tiêu diệt, gian thần lộng hành, chẳng qua là do đức hạnh Hoàng Thượng suy đồi…” 

 

Những năm gần đây, dù không có chiến tranh, nhưng thuế má của bá tánh không ngừng tăng lên, có nhà làm ruộng cả năm còn không đủ nộp thuế.  

 

Chính sách hà khắc còn hơn cả hổ dữ, cái thịnh thế giả dối này sụp đổ chỉ trong một ngày…