Bá tánh vây hãm hoàng thành, cướp phá kho tư của quan lại. Bá tánh nào năm xưa từng bị quan lại ức hiếp, có thù báo thù, có oán báo oán. Nghe nói vợ chồng Thái úy bị một đám dân chúng dùng đá đập ch, bà lão lúc ch vẫn còn chửi dân chúng là tiện dân…
Còn Tôn thị vệ nhân lúc hỗn loạn trở về phủ, mở kho vàng của phủ thượng thư, hét lớn về phía dân chúng:
“Đại nhân nhà ta những năm nay vơ vét vô số tiền bạc, nhưng chưa từng dùng cho bản thân, ngoài việc luyện đan cho Hoàng Thượng, phần còn lại đều đang ở đây. Đại nhân nói rồi, thời gian của ngài không còn nhiều, số vàng bạc này, đều tặng cho bá tánh nghèo khổ trong thành!”
…
29.
Cổng nhà lao bị phá, chờ cấm vệ đuổi đến nơi, chúng ta đã ra khỏi thành.
Tam đại ca kích động không thôi, nói không ngừng:
“Ngài còn nói Tiểu Hắc vụng về đấy, ta đã nói rồi, Tiểu Hắc không ngốc đâu.”
“Nếu không phải Tiểu Hắc lấy được phong thư tể tướng tự tay viết, ngài muốn ra khỏi ngục còn khó!”
Tôn thị vệ cũng gật đầu: “Lúc siết cổ lão già đó, ta còn không dám nghĩ tới, nếu không lấy được bức thư kia ngài sẽ ch thảm thế nào.”
“Ta không làm gì nhiều, thư là Tôn đại ca viết, ta chỉ tìm người bắt chước viết lại thôi, hehe.”
Xe ngựa lắc lư, Hà Húc lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi nghe, vẫn là dáng vẻ bình thản như không.
Chẳng giống người vừa thoát khỏi ranh giới sinh tử chút nào, cứ như buổi sáng bình thường mọi hôm vậy, ở trong phủ vươn vai duỗi eo lười biếng vừa tỉnh dậy…
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ta cúi đầu cười cười, khá tốt, đại nhân vẫn là đại nhân.
30.
Đêm khuya.
Hà Húc uống ba chén trà, người lảo đà lảo đảo kéo ta lên giường, vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Sao đầu ta ong ong thế này, đi, nàng lên giường xoa đầu cho ta…”
Ta thấy hắn không đứng đắn, giơ một chân đá hắn ngã nhào, lấy dây buộc chặt cổ áo và eo mình, thậm chí buộc cả quần lại thật chặt, quyết không chịu khuất phục:
“Đại nhân, ta không đi, ta không đi, cái giường này, thà ch ta cũng không leo lên…”
Hà Húc giả vờ không nghe thấy, túm eo ta kéo lên giường.
“Tiểu Hắc, ta không chê nàng, ta thật sự không chê nàng, đi, chúng ta lên giường, có gì từ từ rồi nói…”
Ta chợt nhớ lúc mới vào phủ, quản gia từng nói sẽ để ta mang áo gấm về làng, liền túm lấy cổ áo Hà Húc:
“Ngài đưa hết bạc cho bá tánh rồi, vậy chẳng phải ngài chẳng còn gì sao?”
Hà Húc tủi thân gật đầu, mặt áp sát lại hôn ta một cái: “Tiểu Hắc, sau này nàng sẽ nuôi ta chứ… dù sao sức nàng cũng lớn mà…”
Trái tim ta như bị thắt lại, không còn sức để giãy giụa, cả người mềm nhũn ngã xuống, vừa vặn Hà Húc đỡ lấy.
“Sao số ta khổ thế này… toàn gặp phải nam nhân chân yếu tay mềm…”
Hà Húc bật cười, bế ta về giường, vừa đi vừa khẽ ngâm nga:
“Còn chưa thử lấy một đêm,
Sao nàng vội nói ‘yếu, mềm’ được chăng….?”
…………….
31.
Ba tháng sau, chúng ta đến nước láng giềng.
Xe ngựa dừng trước một tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy.
Hà Húc vừa xuống xe, quản gia dẫn đầu mấy chục gia đinh cung kính cúi chào kêu “đại nhân”, lại đồng loạt hướng về ta gọi “phu nhân”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hà Húc “ừ” một tiếng, nghênh ngang bước vào phủ, Hải Đông Thanh hắn nuôi từ trên cao đáp xuống, đậu vững vàng trên mu bàn tay hắn…
Tam đại ca thấy ta há hốc, miệng to hơn nắm đấm, thì thầm: “Ngài ấy tham ô hơn chục năm đấy, kho tư trong phủ kia chỉ là số lẻ thôi, chút thủ thuật che mắt ý mà, cái người này, mưu mẹo nhiều lắm.”
Tôn thị vệ khoanh tay gật đầu: “Ừ, ban đầu đây đều là để dành cho hai bọn ta đấy, giờ thì tốt rồi, cuối cùng vẫn là của ngài ấy.”
“Đây chắc là số mệnh của chúng ta, cả đời này đều phải làm trâu làm ngựa cho cái người này.”
Ta gật đầu: “Ta cũng thế ….”
Ban ngày làm phu nhân, ban đêm làm trâu làm ngựa…
[Hoàn chính văn]
Ngoại truyện
1.
Cũng là rất lâu sau này, ta mới biết được.
Ban đầu Hà Húc không tính tự cứu bản thân, hắn sống lay lắt nhiều năm, cũng nhờ cơn hận báo thù thúc đẩy tinh thần mà thôi.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là vào ngày Hà Húc bị xử tử, sẽ lật lại vụ án Lục gia trước bàn dân thiên hạ, công bố thân phận của Hà Húc, khiến kinh thành náo loạn, rồi Hà Húc sẽ ra đi thống khoái, đoàn tụ với cha mẹ hắn.
Là sự xuất hiện đột ngột của ta, phá vỡ kế hoạch của hắn, khiến hắn có động lực để tiếp tục sống.
2.
Ta nhìn nhà kho chứa đầy thỏi vàng, há mồm trợn mắt, lôi kéo tay áo Hà Húc.
Hà Húc chỉ vào Tam đại ca đang ngủ say trên cành cây ngoài kia:
“Năm đó là người làm vườn trong phủ đã cứu ta, để cứu ta, ông ấy đã gi chính tiểu nhi tử của mình.”
“Còn Tiểu Tam, là đại nhi tử của ông ấy, lúc đó Tiểu Tam đang tập võ trong quân doanh, cha hắn trước khi ch gọi hắn về, giao ta cho hắn.”
“Lần đầu gặp mặt, Tiểu Tam nói, tiểu đệ của ta vì ngươi mà ch, sau này ngươi chính là đệ của ta.”
“Còn Tôn Nhị, hắn được mẹ ta cứu về, theo ta từ nhỏ đến lớn. Năm đó, kẻ cấu kết với Thừa tướng hãm hại cha ta chính là tộc Côn Luân.”
“Sau khi ta làm Thượng thư, từng dẫn Tôn Nhị đi diệt bộ tộc Côn Luân, biến toàn bộ bọn chúng thành nô lệ. Lúc rời khỏi Côn Luân, ta suýt nữa bị một người da đen gi ch, là Tôn Nhị đã đỡ thay ta một đao.”
Ta đỏ mắt, đưa tay xoa mặt Hà Húc: “Những năm qua, chàng cũng không dễ dàng gì.”
Hà Húc cười cợt nhả, lại bắt đầu ngân nga:
“Xót ta à? Vậy chúng ta lên giường nói chuyện nhé?”
3.
Nhiều năm sau, ta và Hà Húc có hài tử.
Đứa nhỏ hỏi Hà Húc: “Cha ơi, cha thích gì ở mẹ thế? Mẹ vừa thô vừa ngốc mà…”
Hà Húc búng nhẹ vào trán đứa bé: “Ai nói mẹ con ngốc? Nếu năm đó không có mẹ con, đã không có cha bây giờ.”
“Vậy cha nói đi, sao cha lại thích mẹ con? Mẹ đâu có xinh đẹp…”
Hà Húc lười biếng phơi nắng, nhắm mắt nói:
“Không có ai quy định, một bông hoa nhất định phải trở thành hướng dương hay hoa hồng.”
“Nếu con từng nếm trải qua nỗi tuyệt vọng sâu thẳm nhất, tội ác tàn khốc nhất, con sẽ hiểu. Khi chạm đến ánh sáng, lòng nhân từ và một tâm hồn thuần khiết, sẽ khiến nội tâm của con người rung động đến nhường nào.”
“Tân Hi không phải người đẹp nhất, nhưng nàng khiến ta hiểu rằng, trên cõi đời nhạt nhẽo này, vẫn có người sống trọn vẹn bằng chân tình.”