Thà Chết Cũng Không Leo Giường

Chương 2



Đúng như lời Thôi đại ca nói, quản gia của phủ thượng thư đang dựng bảng tuyển hạ nhân ở đầu đường.

 

Kỳ lạ là, những cô nương đến ứng tuyển đều xinh đẹp như hoa, nhưng quản gia chẳng thèm ngó ngàng, lại chọn ngay ta giữa đám đông.

 

Mãi đến khi vào phủ, ta mới có dịp hỏi quản gia:

 

“Quản gia, sao những cô nương kia xinh đẹp thế mà ngài không chọn, lại chọn ta?”

 

Quản gia vuốt râu, đáp lại một cách bí ẩn:

 

“Chỉ mình ngươi là có … khí chất phù hợp nhất để nhóm lửa!”

2.

 

Ta trở thành nha hoàn phụ trách nhóm lửa trong phủ thượng thư, mỗi tháng được nhận một lượng bạc.  

 

Vì sức khỏe hơn trâu, lại chăm chỉ, lúc rảnh rỗi thường xuyên giúp đỡ người khác làm việc, nên nhân duyên trong hậu viện của ta cực tốt.  

 

Chiều hôm đó, ta vác cây chổi lớn hơn cả người, hì hụi quét sân.  

 

Hôm trước, Tiểu Thúy - cô nương phụ trách gánh nước - được điều lên tiền viện hầu hạ đại nhân, vui mừng đến mức ngồi cắn hạt dưa cả buổi trưa, phun vỏ dưa vào khe gạch, khó quét thật sự. Ta phải quét hơn một canh giờ mới xong.  

 

Khi bà đầu bếp gọi ta vào nhóm lửa, ta tình cờ thấy một nhóm người mặc xiêm y thị vệ màu đen từ tiền viện kéo lê một thứ gì đó, bước nhanh về phía hậu viện.  

 

Ta thấy bộ xiêm y kia thật đẹp mắt, làm nổi bật vai rộng eo thon, khiến người mặc toát lên vẻ oai phong lẫm liệt. Thế là ta liền nghĩ ngay đến việc dùng lương bổng may một bộ tương tự cho Thôi đại ca.  

 

Nếu hắn mặc bộ này đi dự thi, chắc chắn khí thế sẽ thêm phần uy nghi.  

 

Mải mê ngắm nhìn, đến khi đám người đi tới gần, ta mới nhận ra họ đang kéo lê thứ gì.  

 

Đó là Tiểu Thúy!  

 

Bộ xiêm y mới bằng vải bông của nàng ấy bị roi quất nát bươm, m.á.u tươi che kín hoa văn, khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi mắt mở to…  

 

“Tiểu Thúy, ngươi làm sao thế?”  

 

Ta bước lên phía trước, bị người thị vệ dẫn đầu chặn lại. Hắn liếc nhìn ta một cái rồi vội vã đi tiếp.  

 

Lúc nhóm lửa, bà đầu bếp mới kể cho ta nghe.  

 

Đêm qua, Tiểu Thúy đã bỏ thuốc vào trà an thần của đại nhân, muốn bò lên giường.  

 

Đại nhân phát hiện, không cho phép nàng được ch dễ dàng, thị vệ đánh nàng suốt đêm, đến sáng thì nàng tắt thở…  

 

Ta lại nhớ đến đôi mắt mở to của nàng ấy.  

 

Khó trách nàng ấy không trả lời ta, hóa ra đã bị đánh ch.  

 

Bà đầu bếp còn kể thêm, đại nhân tên Hà Húc, là vị thượng thư trẻ tuổi nhất triều đại từ xưa đến nay.  

 

Đáng tiếc, thanh danh không tốt, nhân phẩm cũng vậy, yêu tiền như mạng, tính tình tàn nhẫn.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng vì tướng mạo quá xuất chúng, nên rất được nhiều nữ tử yêu thích.  

 

Nha hoàn vào phủ như tre già măng mọc, ch một người thì lại có người khác vào thay thế. 

 

“Đã ch nhiều người như vậy, sao họ vẫn còn dám lao vào?”  

 

Bà đầu bếp vừa múa sạn đảo chảo vừa nói to như chuông, khiến tai ta ù cả lên.  

 

“Hừ, con người không phải chính là như vậy sao, thất bại của kẻ khác thì liên quan gì đến mình, ai mà chẳng nghĩ mình khác biệt chứ. Huống chi, liều một phen, chim sẻ cũng có thể hóa phượng hoàng. Đã vào được kinh thành rồi, ai còn muốn quay về làng nữa…”  

 

Ta muốn!  

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Chỉ cần nghĩ đến Thôi đại ca gầy trơ xương vì đói, ta chỉ muốn bay về ngay lập tức.  

 

Không biết hai tháng qua, Thôi đại ca có được ăn no không, mấy thẩm hàng xóm có tốt bụng chiếu cố hắn không…  

 

Nghĩ đến đây, ta lại càng gắng sức nhóm lửa.  

 

Ta phải cố gắng làm việc, chăm chỉ nỗ lực!  

 

Nhận được bạc rồi, ta sẽ gửi về ngay lập tức, nhất định không để Thôi đại ca phải lo lắng.

 

3.

 

Kết quả là, ta chưa kịp nhận tiền lương tháng.  

 

Quản gia đã tìm đến.  

 

“Tiểu Hắc, lại đây.”  

 

Quản gia đứng ở cổng sân, chống tay vào tường gọi người, gọi mãi mà chẳng ai đáp lại. 

 

Ta nhìn quanh tứ phía, đã hai tháng ở đây rồi, chưa từng nghe thấy ai tên Tiểu Hắc cả.  

 

“Đừng nhìn nữa, chính là ngươi đấy, cái người da đen kia, đúng rồi, chính là ngươi, ngươi đen nhất đấy.”  

 

Ta đặt rìu chặt củi xuống, dùng áo lau tay rồi bước đến chỗ ông ấy.  

 

“Làm sao thế, phát tiền công à?”  

 

Quản gia nhìn ta như nhìn kẻ ngốc, nhưng giọng nói lại ôn hòa hơn cả lần đầu gặp mặt.  

 

“Tiểu Hắc, muốn kiếm thêm tiền không?” 

 

Dĩ nhiên là muốn rồi, ta gật đầu “rụp” một cái. 

 

Thôi đại ca còn đợi ta kiếm tiền về để thành thân và dự thi nữa.