Thà Chết Cũng Không Leo Giường

Chương 3



“Tiểu Hắc, hiện giờ có một công việc tốt, có thể khiến tiền công của ngươi tăng gấp mấy lần, ngươi có muốn làm không?”  

 

“Đương nhiên muốn, ta có sức lực tốt, việc gì cũng làm được!”  

 

Quản gia vui mừng, nói: “Đến tiền viện hầu hạ đại nhân, ngươi có muốn không?”  

 

Việc này …  

 

Ta xoa xoa tay, thành thật đáp: “Thế thì ta không muốn đâu. Ngài ấy đánh ch người đấy, ta còn phải về quê lấy chồng nữa…”  

 

Quản gia nghe thế càng hài lòng, kéo tay ta về phía tiền viện. 

 

“Nói hay lắm, chính là ngươi rồi! Ngươi cũng đừng sợ, đại nhân của chúng ta ấy à, không khó hầu hạ như vậy đâu. Chỉ cần ngươi không leo lên giường, không quyến rũ ngài ấy…”  

 

Quản gia vừa nói vừa liếc nhìn ta đầy vẻ chê bai, rồi cười tủm tỉm nói:  

 

“Tiểu Hắc, từ nay tiền công của ngươi sẽ tăng lên năm lượng. Làm đủ ba năm, lão phu đảm bảo ngươi sẽ mang được áo gấm về làng gả chồng. Nhưng nếu ngươi dám leo lên giường, đừng nói đến bạc trắng, ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ được!”  

 

Năm lượng bạc!  

 

Lại còn có chuyện tốt như vậy!  

 

Ta vỗ n.g.ự.c nói lớn: “Quản gia, ngài yên tâm, ta đã có hôn ước rồi nên thà ch cũng không leo lên giường đại nhân đâu!”

 

4.

  

Ba canh giờ trôi qua, ta đợi đến mức buồn ngủ, Hà Húc mới thản nhiên nâng một con chim ưng đen trong tay, ung dung trở về phủ. 

 

Quản gia khom lưng, nở nụ cười đầy nịnh nọt:  

 

“Đại nhân, cái đó …. lần này tuyệt đối an phận, ngài chắc chắn sẽ hài lòng.”  

 

“Ồ, lần này không phải người à?”  

 

“Không không không, những người trước đây đều ỷ vào chút nhan sắc nên mới không an phận. Còn người này, xấu đến mức độc nhất vô nhị, lại rất có ý thức.”

 

“Trước khi đến, nàng ta đã chỉ trời thề rằng mình xấu đến mức kinh hồn, khiến người đời phẫn nộ, ngày thường không dám soi gương, thà ch cũng không dám đụng chạm đến đại nhân.”

 

“Huống chi, nàng đã có vị hôn phu ở quê rồi, lớn lên xấu quá sợ bị vứt bỏ nên không dám làm bậy đâu.”  

 

Ta bĩu môi, bực bội nhìn quản gia.  

 

Lão nói cái quái gì vậy? Ai xấu đến mức không dám soi gương?  

 

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến đến gần chỗ ta. 

 

Nam nhân kia xuất hiện với dáng người cao ráo đĩnh đạc, mặc áo choàng màu xanh đen, thắt đai lưng ngọc, ngũ quan sắc sảo mang vẻ lười biếng và đạm mạc.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hắn liếc nhìn ta một cái, dung mạo thanh tú như trăng in đáy nước, vừa thơ mộng vừa tĩnh lặng, nhưng khí chất lại ung dung, phóng khoáng.  

 

Trời đất ơi! Hắn còn đẹp hơn cả Thôi đại ca.  

 

“Đen như thế này, xác định không phải người Côn Luân? Phủ ta không giữ người ngoại tộc.”  

 

“Có hộ khẩu ạ, là người làng Đồng Hoa, nơi đó bị hạn hán lớn, nàng ấy mới lên kinh thành kiếm miếng ăn.”  

 

Hà Húc ngồi xuống ghế, lười biếng đùa giỡn với con chim ưng. 

 

“Bản quan đẹp không?”  

 

Hả?  

 

Ta thấy hắn cười không đứng đắn, lùi lại một bước, siết chặt dây lưng, miễn cưỡng trái lương tâm đáp:  

 

“Đại nhân, nô tỳ đã có hôn ước rồi, Thôi ca của nô tỳ sau này sẽ thi đỗ công danh, còn đẹp hơn cả đại nhân, trong lòng nô tỳ duy chỉ có mình huynh ấy!”  

 

Quản gia nghe xong, lập tức giơ ngón tay cái khen ngợi. Ta thấy mình đã trả lời đúng, yên tâm nhe răng cười.  

 

Ánh mắt của Hà Húc cuối cùng cũng rời khỏi con chim ưng, dừng lại trên khuôn mặt ta.  

 

Sau đó, hắn nhắm mắt, hít một hơi, giọng nói mang chút bực bội:  

 

“Sau này khi hầu hạ, tìm miếng vải che mặt. Ra ngoài!”  

 

5.

 

Hà Húc là người cực kỳ khó hầu hạ.  

 

Nhiều chuyện lại còn miệng lưỡi độc địa, chỉ cần không vừa ý là lập tức công kích người khác.  

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Nhưng vì Thôi đại ca, ta cắn răng chịu đựng.  

 

Nửa tháng sau, cuối cùng Thôi đại ca cũng gửi thư đến.  

 

[Tân Hi, nhà đại tẩu bên cạnh hết lương thực rồi, đèn dầu của ta cũng không sáng nữa, khi nào muội mang bạc về?]

 

Đọc thư xong, lòng ta nóng như lửa đốt.

 

Trên đường đến đây, ta đi mất gần hai tháng, lại ở trong phủ hơn hai tháng nữa.  

 

Ta ăn no mặc ấm, gần đây còn béo lên một chút, nhưng Thôi đại ca của ta…  

 

Càng nghĩ ta càng thấy khổ sở, lại nhớ lúc vào phủ quản gia nói phải làm đủ ba tháng mới phát tiền công, hiện tại còn thiếu mười mấy ngày, ta lo lắng gấp gáp đến mức rơi nước mắt.