Thà Chết Cũng Không Leo Giường

Chương 4



Đúng lúc hôm nay Hà Húc nghỉ ngơi, hắn không lên triều, đang thảnh thơi ngồi trong viện huấn luyện chim ưng.  

 

Một người một ưng, mắt to trừng mắt nhỏ, hai ba canh giờ cứ thế nhìn nhau.  

 

Có lẽ tiếng ta khóc hơi to, bị Hà Húc nghe thấy.  

 

“Tự khóc vì mình xấu à?”  

 

Ta ngẩng đầu ngơ ngác, chợt nhớ lúc nãy ta thấy gương của Hà Húc có viền vàng.  

 

Ta sợ nó bị rỉ, nên thổi hơi lau chùi suốt nửa canh giờ.  

 

Có lẽ khiến hắn hiểu lầm…….

 

………..

 

Ta vừa khóc vừa đưa thư cho hắn xem.

  

“Đại nhân, nô tỳ có thể xin trước một ít tiền công được không? Ngài yên tâm, nô tỳ vẫn sẽ làm việc chăm chỉ, không lấy tiền vô cớ đâu…”  

 

Hà Húc nhắm mắt dưỡng thần, lười biếng nói:  

 

“Nhà ngươi không còn ai, ngươi xin trước tiền công làm gì? Phủ này thiếu đồ ăn cho ngươi sao?”  

 

Chuyện này quả thật là không có. 

 

Hà Húc ăn uống cầu kỳ, mỗi bữa có tận mười món, nhưng hắn lại ăn ít, phần lớn đều ban thưởng cho ta.  

 

Ta kể ngắn gọn chuyện của Thôi đại ca, Hà Húc nghe xong một lúc lâu không nói gì. 

 

Không biết nghĩ đến gì, hắn khẽ cười, miệng lưỡi đầy châm chọc:  

 

“Thật là, không cho chút bạc, chẳng ai muốn chờ.”  

 

Ta chưa kịp hiểu ý, hắn đã ra lệnh:  

 

“Đi, lấy hai mươi lượng bạc gửi về thôn Đồng Hoa, thêm vài bao bột mì trắng nữa.” 

 

Ta cảm động đến rơi nước mắt:  

 

“Đại nhân, ngài không giống như lời đồn, ngài quả là người tốt! Sau này nô tỳ sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngài!”  

 

Hà Húc “chậc” một tiếng, so với lời báo đáp của ta, hắn rõ ràng hứng thú với lời đồn hơn đôi chút.  

 

“Lời đồn nói sao?”  

 

Ta nghiêng đầu, gãi gãi tóc:  

 

“Không hay lắm, nô tỳ không dám nói cho ngài nghe đâu.”  

 

“Không sao, bản quan rộng lượng, xem như nghe chuyện hài thôi.”  

 

Ta nghĩ cũng phải, người ta nói bụng tể tướng có thể chứa thuyền.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Dù Hà Húc không phải tể tướng, nhưng làm quan lớn như vậy, chắc lòng dạ cũng không thể nhỏ nhen được. 

 

Thế là ta liền tuôn một tràng như đổ đậu khỏi rổ:

  

“Bọn họ nói ngài tham tiền thành tật, còn bóc lột hơn cả Chu Bái Bì. Đến con én bay ngang qua cửa nhà ngài, ngài cũng phải nhổ hai cái lông làm quạt!”

 

Hà Húc nhướng mày, không tỏ rõ thái độ. 

 

“Còn nói ngài lừa đảo hãm hại, lợi dụng quyền thế làm càn, tác oai tác quái. Hễ có người nhờ vả, ngài liền mở miệng đòi tiền, chỉ cần đưa tiền, đen cũng có thể nói thành trắng, tử hình cũng có thể sửa thành lưu đày.”  

 

Hà Húc mỉm cười ôn hòa. 

 

Ta thấy hắn không những không tức giận, ngược lại còn rất vui, quả thật coi như chuyện hài, nên càng nói hăng say.  

 

“Họ còn nói, những cô nương đó leo lên giường ngài không phải vì thích ngài, tai họa như ngài làm sao mà có người thích được, họ leo lên giường ngài chỉ mong được gả vào phủ tiêu xài gia sản của ngài, ăn của ngài, uống của ngài, hưởng phúc cả đời!”  

 

Nghe đến đây, Hà Húc nhíu mày thật sâu, hắn chậm rãi nâng mí mắt.  

 

“Chửi bản quan thì thôi, còn muốn tiêu tiền của bản quan? Mơ đi.”  

 

Ta gật đầu đồng tình: “Đúng, nằm mơ! Họ không xứng với ngài!” 

 

Hà Húc cười như không cười nhìn ta, rồi bước ra khỏi viện.  

 

Nửa chân vừa bước ra khỏi sân, hắn quay đầu lại cười nhìn ta:  

 

“Tiểu Hắc, ngươi biết vì sao bản quan cho ngươi ứng trước tiền công không?”  

 

Ta thành khẩn đáp: “Vì đại nhân tốt bụng!”  

 

“Không, bởi vì ngươi xấu. Người xấu như ngươi, nếu không có chút tiền để người ta nhớ đến, thật sự rất khó gả chồng.”  

 

Nói xong, hắn quay đi không ngoảnh lại.  

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Ta gãi gãi đầu, không hiểu gì cả, liền hỏi ám vệ đang trốn trên cây:  

 

“Đại nhân có ý gì, sao ta nghe không hiểu?”  

 

Lá cây xào xạc động đậy, một lúc sau có tiếng trầm trầm vọng xuống: 

 

“Tiểu Hắc, lòng dạ đại nhân hẹp hòi, sau này ngươi ít nói thật lại.”  

 

6.

 

Lòng dạ Hà Húc quả thật rất hẹp hòi.  

 

Chỉ vì ta nói vài câu thật lòng, hắn nửa tháng không thèm để ý đến ta, đến đồ ăn thừa thà đổ đi cũng không ban cho ta.  

 

Vốn dĩ lời nói đã ít ỏi, giờ đây hoàn toàn im lặng.  

 

Ngay cả khi ta hầu hạ hắn dùng bữa, muốn ăn gì hắn cũng không nói, mà mắt cứ dán vào chim ưng, bảo nó chỉ cho ta biết…