Thác Giá

Chương 11



17

 

Trở về phủ, ta vẫn hoài nghi Ninh vương đang lừa ta.

 

Bước đi của hắn chiều nay quá mức tự nhiên.

 

"Vương gia, ta đi tắm đây."

 

Hắn ừ một tiếng, ngồi bên bàn uống trà, không có phản ứng gì.

 

Ta tắm xong, cố ý chỉ mặc một lớp áo mỏng, đi qua đi lại trước mặt hắn.

 

Hắn vẫn không phản ứng.

 

Ta tức tối, bưng ghế ngồi thẳng trước mặt hắn.

 

"Vương gia," ta tiến lại gần nhìn hắn, "chàng thực sự không nhìn thấy sao?"

 

Hắn vẫn điềm tĩnh.

 

"Ta không tin."

 

Ta lại cởi lớp áo ngoài.

 

Hắn không biểu cảm gì, nhưng đỉnh tai và gò má rõ ràng ửng đỏ.

 

Qua một lúc, hắn đột nhiên… chảy m.á.u mũi.

 

Ta sững sờ nhìn hắn.

 

Hắn đứng bật dậy, vội vàng bước nhanh vào phòng tắm.

 

"Tống Cảnh Dật, chàng ra đây!"

 

Ta đập cửa, "nói rõ ràng đi!"

 

Hắn trầm giọng sau cánh cửa:

 

"Nàng mặc thêm áo trước đã."

 

"Ta mặc rồi. Chàng tưởng ta ngốc sao?"

 

Ta giận dữ.

 

Hắn mở cửa, ánh mắt vừa chạm vào ta liền lập tức quay đi.

 

Ta cười lạnh:

 

"Vương gia đóng giả rất giỏi, nhưng cái mũi đã phản bội chàng rồi."

 

Hắn ngượng ngùng ho khẽ.

 

"Chàng còn không chịu nhận?"

 

"Ta cũng không định giấu nàng." Hắn dịu giọng, "chỉ là thời cơ chưa đến."

 

Ta tức đến bật cười.

 

Hắn giúp ta chỉnh lại cổ áo, nhẹ giọng:

 

"Vậy là chúng ta hòa nhau rồi."

 

"Sao ta cảm thấy chưa hòa đâu?" Ta híp mắt nhìn hắn, "chuyện ban sáng ở nhà ta, chàng vẫn chưa giải thích."

 

Hắn nhìn quanh, lại nhấp một ngụm trà, vẫn không chịu trả lời.

 

"Chàng nói chàng để tâm đến người mình cưới, vậy lúc vén khăn voan thấy là ta, sao chàng lại không nói gì?"

 

Hắn cúi đầu, khẽ xoay chén trà trong tay, lẩm bẩm:

 

"Nàng từng thấy ai trúng số lại đi hét toáng lên giữa đường chưa?"

 

"Gì cơ?" Ta nhìn hắn, "ta nghe không rõ, chàng  nhắc lại đi?"

 

Hắn đột nhiên dập đèn:

 

"Phu nhân, ngủ sớm đi."

 

"Ta không ngủ!"

 

Ta đẩy hắn:

 

"Tính khí ta rất xấu, ban chiều ta ném đá vào Mẫn Thì Dĩ, chàng cũng thấy rồi, ta cũng có thể ném vào chàng đấy."

 

Hắn đột ngột cúi đầu, chặn ngang môi ta.

 

Bị cướp mất hơi thở, chân ta mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào lòng hắn.

 

Sau một lúc lâu, hắn kề sát bên tai ta, giọng trầm thấp:

 

"Trước đây nàng cứ ám chỉ mãi, còn mua lươn bồi bổ cho ta."

 

Hắn thở dài:

 

"Nhưng ta lại sợ nàng chỉ đang miễn cưỡng, không phải thực lòng muốn ta."

 

"Nàng không biết ta đã phải kiềm chế thế nào đâu."

 

"Tiểu lừa đảo, bây giờ nàng đã biết hết bí mật của ta rồi."

 

Hắn cười khẽ, hơi thở ấm nóng phả vào cổ ta.

 

"Ta nhất định không để nàng chạy thoát đâu."

 

Ta đ.ấ.m hắn, nhưng không hề lay chuyển được hắn.

 

"Tống Cảnh Dật… Ưm…"

 

18

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cảnh đầu tiên ta thấy chính là khuôn mặt của Ninh vương.

 

Ta trừng mắt nhìn hắn.

 

"Phu nhân, ta sai rồi."

 

"Sai ở đâu?" Ta hỏi.

 

"Sai ở chỗ không nên nếm mùi ngon mà đ.â.m nghiện, làm nàng mệt mỏi."

 

Ta tức đến bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thac-gia/chuong-11.html.]

 

Hắn vuốt nhẹ lên vết sẹo trên tay ta, chau mày.

 

Ta vội kéo tay áo che lại, kéo hắn dậy đi ăn sáng.

 

Từ ngày đó, giữa chúng ta không còn ngăn cách.

 

Hắn bộc lộ bản tính thật, không có người ngoài thì nói nhiều lại còn thích bám dính lấy ta.

 

Có người ngoài thì lại làm bộ làm tịch, cái gì cũng cần ta giúp đỡ, tỏ ra như thể không thể tự lo liệu.

 

Thúy Quyên lén nói sau lưng hắn:

 

"Mỗi lần vương gia nhìn thấy tiểu thư, mắt hắn đều sáng rực."

 

"May mà không có ai khác, chứ không chắc chắn bị phát hiện hắn giả mù rồi."

 

"Rốt cuộc, có ai bị mù mà ánh mắt còn sáng như vậy không chứ?"

 

Ta dở khóc dở cười.

 

Chớp mắt đã sang tháng bảy, nhà kính trồng hoa đã hoàn thành.

 

Ta và Ninh vương mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc hoa cỏ.

 

Cung đình gửi thiệp mời—hoàng hậu đột nhiên muốn tổ chức tiệc mừng trăm ngày cho đứa con thứ tư của thái tử.

 

"Những hoàng tử hoàng tôn khác cũng tổ chức à?"

Hồng Trần Vô Định

 

Ta cảm thấy lý do của bữa tiệc này có chút gượng ép.

 

"Không. Ngay cả thái tử năm đó cũng chưa từng tổ chức tiệc trăm ngày."

 

Ninh vương thản nhiên nói, "Chúng ta không đi. Nhà có hoa cỏ cần chăm sóc."

 

Lòng ta cảm động, ôm chầm lấy hắn cười:

 

"Đúng vậy đúng vậy! Hoa cỏ của chúng ta không thể thiếu chúng ta!"

 

Ngày hôm đó, chúng ta thực sự chỉ ngồi trong nhà kính thưởng trà ngắm hoa.

 

Nhưng tranh treo trên tường, từ những bức họa danh gia đại tác, đã biến thành những bức tranh vụng về do ta và hắn vẽ.

 

"Vương gia."

 

Lập Nhân cuối cùng cũng trở về, nhưng không có thành thân.

 

Ta hỏi hắn sao lại như vậy, hắn lúng túng đáp:

 

"Vương gia giục quá, tiểu nhân chưa tìm được ai để cưới."

 

Ta nhéo Ninh vương một cái.

 

"Có chuyện gì, nói đi."

 

Ninh vương nắm lấy tay ta, ra hiệu Lập Nhân tiếp tục.

 

Lập Nhân sực nhớ ra:

 

"À, quên mất chưa nói. Trong cung xảy ra chuyện rồi!"

 

"Chuyện gì?"

 

Ninh vương bình thản.

 

"Bệ hạ uống trà do thái tử dâng lên, trúng độc."

 

"Ngài ấy nói thái tử mưu phản, muốn phế bỏ thái tử."

 

"Giờ thái tử đã bị giam trong Tông Nhân phủ."

 

Ninh vương không có phản ứng gì đặc biệt.

 

Ta kinh ngạc nhìn chủ tớ hai người:

 

"Chuyện lớn như vậy, mà hai người có thể nói với giọng điệu bình thản thế này sao?"

 

Lập Nhân cười gượng, gãi gãi mũi.

 

Nhưng điều càng khiến ta bất ngờ hơn—

 

Ngày hôm đó, thái tử nổi giận trong Tông Nhân phủ, hất đổ đèn dầu, màn trướng bén lửa, bốc cháy lớn.

 

Hắn bị kẹt trong đám cháy suốt nửa khắc, đến khi được cứu ra thì đã hấp hối.

 

Qua hai ngày trị liệu, hắn vẫn không qua khỏi.

 

Triều đình rung chuyển, nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến phủ Ninh vương.

 

Ninh vương chỉ đi dự tang lễ của thái tử, sau đó về phủ, đóng cửa, mỗi ngày chỉ cùng ta trồng hoa.

 

Tháng chín, Mẫn Thì Dĩ thân bại danh liệt.

 

Tỷ tỷ và hắn chính thức hòa ly.

 

Nàng rảnh rỗi lại đến phủ Ninh vương tìm ta, bảo rằng ở nhà một mình buồn chán, rủ ta đến ngoại gia chơi vài ngày.

 

Ta cũng muốn đi.

 

Hôm ấy, ta tựa vào bức tường ngoài nhà kính phơi nắng.

 

Ninh vương đi cùng Vương viện chính đến, ta mở mắt nhìn họ:

 

"Sao vậy? Ai bệnh à?"

 

"Thần chỉ đến bắt mạch bình an cho vương phi."

 

"Chúc mừng vương gia, vương phi. Vương phi đã có hỉ mạch, đã được hai tháng rồi."

 

Vương viện chính cười nói.

 

Ta giật mình tỉnh hẳn.

 

Chẳng trách gần đây ta hay buồn ngủ, hóa ra là đã có thai.

 

"Mới có thai, có phải không nên đi xa không?"

 

Ninh vương hỏi.

 

Vương viện chính vẫn khôn khéo như thường:

 

"Nên nghỉ ngơi nhiều, nên ở cạnh phụ thân của đứa trẻ, có lợi cho thai nhi ổn định."