Thác Giá

Chương 12: Phiên Ngoại Ninh Vương (Hoàn)



Ninh vương gật đầu:

 

"Vất vả cho ngươi rồi. Ngày khác ta mời ngươi uống trà."

 

"Thần không dám."

 

Vương viện chính cười híp mắt, rời đi.

 

Ta ngả người ra ghế, nửa cười nửa không nhìn Ninh vương:

 

"Vương viện chính quả thật là người khéo léo."

 

"Là một vị thần y giỏi." Ninh vương quỳ xuống trước mặt ta, đặt tay lên bụng ta:

 

"Lời thần y, nàng nên nghe theo."

 

Ta búng nhẹ vào mặt hắn, trừng mắt với hắn.

 

Buổi tối, Lương phi gửi tới "bí kíp sinh con trai", kèm theo cả đống quần áo cũ của Thất hoàng tử, bảo ta để dưới gối để sinh quý tử.

 

Ninh vương nhét tất cả vào rương.

 

"Đừng nghe bà ấy. Con trai không nghe lời mẹ, vẫn là con gái tốt, ngoan ngoãn hơn."

 

"Được, nếu không nghe lời mẹ, vậy thì sinh con gái." Hắn cười khẽ.

 

Phiên Ngoại Ninh Vương

 

Mẫu phi và hoàng hậu là đường tỷ muội.

 

Từ khi còn ở nhà mẹ đẻ, hai người đã không hòa hợp.

 

Sau khi vào Đông cung, bọn họ càng so đo từng chút một.

 

Nhưng trước kia, mẫu phi ta luôn là người thua cuộc—cho đến khi ta ra đời, bà mới có thể nở mày nở mặt.

 

Thuở nhỏ, để mẫu phi vui lòng, ta luôn cố gắng làm mọi việc giỏi hơn thái tử một bậc.

 

Nhưng lớn lên, ta dần hiểu ra, thái tử là thái tử.

 

Chỉ cần ta không dòm ngó ngôi vị, hòa thuận với hắn mới là thượng sách.

 

Về sau, ta thu lại ánh hào quang, không còn làm theo ý mẫu phi nữa.

 

Bà không vui, nhưng cũng chẳng thể làm gì ta.

 

Vài năm sau, bà thất vọng về ta, liền nghĩ cách sinh thêm thất đệ.

 

Từ khi có thất đệ, ta được tự do hơn rất nhiều.

 

Nhưng thái tử lại không muốn buông tha ta.

 

Hắn hạ độc ta.

 

Ta không trúng độc, nhưng lại thuận thế giả mù.

 

Thái tử quả nhiên không còn đề phòng ta nữa, ta cũng nhờ vậy mà có thể sống an nhàn.

 

Vào ngày cuối năm, ta cùng bằng hữu đến Trạm Hà Nguyên ăn uống.

 

Vô tình nghe thấy thái tử ở gian bên uống say, còn có tiếng chửi mắng giận dữ của một cô nương.

 

Ban đầu ta không định quản chuyện này.

 

Nhưng không hiểu sao, ta vẫn hất một chén canh lên người, giả vờ đi ngang qua cửa phòng kia.

 

Cô nương đó khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo kiều diễm, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp đối đầu với thái tử.

 

Ta giúp nàng thoát khỏi cảnh ấy, ngồi trong xe ngựa nhìn theo nàng vội vàng bước lên kiệu, rồi mới rời đi.

 

Lập Nhân nói, nàng là Nhị tiểu thư của Giang phủ.

 

Giang phủ có hai mỹ nhân song sinh, danh tiếng vang khắp kinh thành.

 

Tỷ tỷ mạnh mẽ, muội muội trầm ổn.

 

Tỷ tỷ thích ra ngoài giao du, còn muội muội thì không.

 

Ban đầu ta cũng không suy nghĩ nhiều.

 

Nhưng không ngờ, phụ hoàng không hề hỏi ý ta, ban hôn cho ta và Đại tiểu thư Giang gia, còn Nhị tiểu thư lại được tứ hôn cho tân khoa trạng nguyên Mẫn Thì Dĩ.

 

Ta âm thầm điều tra một chút.

 

Dường như Nhị tiểu thư có chút tình ý với Mẫn Thì Dĩ.

 

Nhưng Mẫn Thì Dĩ không phải người tốt.

 

Hắn tự xưng là phong lưu nhã sĩ, thực chất bên ngoài ong bướm không thiếu, vướng phải không ít đào hoa.

 

Với tính cách của Nhị tiểu thư, nếu gả cho hắn, nhất định sẽ chịu thiệt thòi.

 

Ta suy nghĩ rất lâu.

 

Nhị tiểu thư vẫn là nên gả cho ta thì hơn.

 

Khi ta đang tìm cách thay đổi chuyện này, thì Đại tiểu thư Giang gia đã lén lút qua lại với Mẫn Thì Dĩ.

 

Vậy nên, ta thuận tay giúp nàng ta một chút.

 

Nhưng ta vẫn không yên lòng.

 

Ta sợ Nhị tiểu thư quá thích Mẫn Thì Dĩ, đến mức đau lòng khổ sở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Sau này gả cho ta, lại oán hận ta đã phá hỏng nhân duyên của nàng.

 

Vậy nên—

 

Ta đã đến Giang phủ hai lần.

 

Nàng dường như cũng không quá thích Mẫn Thì Dĩ.

 

Đa phần chỉ là chút tâm tư m.ô.n.g lung của thiếu nữ, có chút mong đợi, nhưng chưa thực sự hiểu rõ đó là gì.

 

Tình cảm kiểu này, nếu gặp được người tốt hơn, rất nhanh sẽ bị quên lãng.

 

Vậy nên, ta bắt đầu dựa theo sở thích của Nhị tiểu thư mà chuẩn bị hỷ phòng.

 

Ngày thành thân, Đại tiểu thư Giang gia thuận lợi vào kiệu hoa của Mẫn gia.

 

Còn Nhị tiểu thư, nàng đến Vương phủ.

 

Khoảnh khắc khăn voan được vén lên, biểu cảm của nàng khiến ta đau lòng.

 

Bị chính người thân phản bội, cảm giác đó không hề dễ chịu.

 

Nhưng ta không thể nói gì.

 

Nếu lúc đó còn chưa xong chuyện, Mẫn Thì Dĩ lại không biết xấu hổ mà đòi đổi lại thì sao?

 

Nếu chuyện này bị làm ầm lên, ta có thể khiển trách bọn họ một trận, sau đó giữ lại Nhị tiểu thư, không truy cứu nữa.

 

Nhưng hoàng gia không cho phép ta không truy cứu.

 

Vậy nên, ta chỉ có thể giả vờ không biết.

 

Nhị tiểu thư thật thú vị.

 

Nàng có vẻ muốn nhanh chóng viên phòng, sớm có thai.

 

Vậy nên nàng lại âm thầm bồi bổ cho ta—nàng sợ sức khỏe ta không tốt sao?

 

Ta cố tình múa kiếm trước mặt nàng.

 

Quả nhiên, nàng nhận ra ngay rằng sức khỏe ta rất tốt.

 

Hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

 

Nhị tiểu thư bị uy hiếp, mà cái ả họ Triệu kia thật phiền phức.

 

Ban đầu, ta nghĩ nàng sẽ đến cầu cứu ta.

 

Nhưng đợi vài ngày, nàng vẫn không nói gì.

 

Hết cách, ta đành chủ động ra tay.

 

Sau khi ả họ Triệu rời khỏi kinh thành, tâm trạng của Nhị tiểu thư tốt lên thấy rõ.

 

Nàng ngày nào cũng cười với ta.

 

Nhị tiểu thư mềm mại, yêu kiều, thích hoa.

 

Hôm đó ở Mẫu Đơn viên, nhìn nàng vui vẻ như vậy, ta chỉ hận không thể hái cả mặt trời xuống tặng cho nàng.

 

Nhưng nàng cũng hung dữ—

 

Lúc đánh tỷ tỷ mình, lúc nhặt đá ném vào Mẫn Thì Dĩ, mặt nàng nghiêm túc, hung hăng vô cùng.

 

Nhưng nàng chưa từng hung dữ với ta.

 

Hôm đó, nhìn Mẫn Thì Dĩ bị ném đến đầu rơi m.á.u chảy, tâm trạng ta cực kỳ tốt.

 

Ta đã nói rồi mà—làm sao Nhị tiểu thư có thể thích loại người như Mẫn Thì Dĩ chứ?

 

Ta không chờ được nữa.

 

Vậy nên, ta cố tình để nàng phát hiện sự thật.

 

Nàng kể lại từ đầu, ta nhìn nàng cẩn thận kéo nhẹ tay áo ta, vốn dĩ đã không tức giận, giờ ngay cả giả vờ cũng không giả được nữa.

 

Đêm hôm đó, chúng ta rốt cuộc cũng viên phòng.

 

Nàng chờ bao nhiêu ngày, là bao nhiêu ngày tâm tư rối bời, bất an.

 

Còn ta—vừa là thân thể, vừa là tâm lý chịu đủ giày vò.

 

Nhưng vết sẹo trên cánh tay nàng thật chướng mắt.

 

Ta quyết định báo thù.

 

Ta nhẫn nhịn thái tử nhiều năm như vậy, không muốn nhịn nữa.

 

Nhị tiểu thư rất vui.

 

Nàng dịu dàng, ngoan ngoãn đi theo ta.

 

Nàng vui vẻ, ta cũng vui vẻ.

 

Chỉ cần nàng vui, nàng muốn ta làm gì cũng được.

 

Còn về ngôi vị thái tử…

 

Ta hỏi xem ý nàng thế nào.

 

Nếu nàng muốn làm thái tử phi, vậy ta tranh giành một chút cũng không sao.

Hồng Trần Vô Định

 

(Hoàn)