Thác Giá

Chương 2



3

 

Món ăn được dọn lên, Ninh vương hỏi ta có hợp khẩu vị không.

 

Ta và tỷ tỷ có khẩu vị tương đồng, đều thích đồ ăn thanh đạm.

 

Nhưng tỷ tỷ rất thích thịt dê, còn ta lại kén ăn, không thích thịt, chỉ thích cá và tôm.

 

Hôm nay trên bàn vừa có thịt dê, vừa có cá.

 

Ta cố ý gắp thịt dê ăn, mỉm cười đáp:

 

"Rất ngon."

 

Đây là lần thứ hai ta ăn thịt dê.

 

Lần đầu tiên là khi ta khoảng bốn, năm tuổi, ăn vào liền nôn ra, từ đó không bao giờ động đến nữa.

 

Ta sợ hôm nay lại bị nôn, nên vội vàng ăn thêm vài miếng khác để lấn át mùi vị.

 

May thay, lần này không có vấn đề gì.

 

Ta còn đang do dự có nên bắt chước tỷ tỷ ăn thật ngon miệng hay không thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, sau đó một cái đầu nhỏ thò vào từ cửa, đôi mắt đen láy tròn xoe, tò mò quan sát ta.

 

"Ngươi là Thất điện hạ?" Ta mỉm cười hỏi.

 

Thất hoàng tử là đệ đệ ruột của Ninh vương, năm nay bốn tuổi, kém hắn mười bốn tuổi.

 

Mẫu phi của bọn họ là Lương phi. Lương phi theo Thánh thượng từ thời Đông cung, hiện tại tuy không được sủng ái, nhưng nhờ có hai hoàng tử, địa vị trong cung chỉ đứng sau Hoàng hậu.

 

"Tỷ chính là Nhị tẩu của ta?" Thất hoàng tử lon ton chạy vào, giọng nói còn non nớt, "Nhị tẩu, tỷ xinh đẹp quá!"

 

Ta còn chưa kịp đáp, Ninh vương đã khẽ ho một tiếng.

 

Thất hoàng tử lập tức đứng nghiêm chỉnh, lùi hai bước, hành lễ với ta:

 

"Trạch Diễm thỉnh an tẩu tẩu."

 

Ta đáp lễ.

 

Thất hoàng tử quang minh chính đại ở lại ăn cơm cùng chúng ta, miệng luyên thuyên không ngừng, vô cùng hoạt bát đáng yêu.

 

"Nhị tẩu, thành thân là gì?" Thất hoàng tử cười ranh mãnh hỏi.

 

Ta thoáng ngẩn ra, hắn đã lập tức làm bộ làm tịch, chớp chớp mắt:

 

"Thành thân chính là ngày ngày thân mật hôn nhau."

 

Hắn bĩu môi:

 

"Hai người đã hôn nhau chưa?"

 

Mặt ta lập tức đỏ bừng, liếc nhìn Ninh vương bằng khóe mắt, hắn cũng hơi sững lại, vành tai thoáng ửng hồng.

 

Không khí có chút ngượng ngùng.

 

"Sao lại nói chuyện với tẩu tẩu như thế, không biết tôn ti trật tự?" Ninh vương gõ nhẹ lên bàn.

 

Thất hoàng tử lập tức xụ mặt, ra vẻ sắp khóc.

 

Ta vội vàng hòa giải:

 

"Không sao, chắc là hắn nghe được câu chuyện cười ở đâu đó mà thôi."

 

"Nàng đừng nuông chiều nó, nếu không nó biết nàng tốt, ngày nào cũng đến quấn lấy nàng đấy." Ninh vương nói.

 

Ta nhìn vẻ mặt đáng thương của Thất hoàng tử, bật cười:

 

"Đệ đệ trong nhà, quấn lấy thì cứ quấn lấy thôi."

 

"Chúng ta là người một nhà, tỷ đối tốt với ta, ta cũng đối tốt với tỷ." Thất hoàng tử nhào vào lòng ta.

 

Người một nhà?

 

Ta thoáng sững sờ, đỏ mặt nhìn về phía Ninh vương, hắn lại đang cúi mắt uống trà, trên gương mặt thấp thoáng ý cười.

 

Thất hoàng tử không chịu đi, nhất định muốn ta chơi cờ với hắn, Ninh vương bực bội nói:

 

"Chúng ta cần nghỉ ngơi rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thac-gia/chuong-2.html.]

Thất hoàng tử vừa đi vừa kêu lớn:

 

"Nhị tẩu, nhị tẩu, nhớ hôn nhau nha!"

 

Ninh vương lập tức bịt miệng hắn lại.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta bật cười.

 

Ninh vương trở về, đứng cạnh bàn một lúc, giọng nói có chút mất tự nhiên:

 

"Nó trước nay ăn nói không biết kiêng kỵ, nàng đừng để bụng."

 

"Không sao, trẻ con vô tư mà thôi." Ta thấp giọng đáp.

 

Ninh vương hơi nghiêng đầu, hướng về phía ta:

 

"Vậy chúng ta nghỉ ngơi sớm đi."

 

Nghỉ ngơi... cùng nhau sao?

 

Ta giật mình đứng bật dậy, hơi thở rối loạn:

 

"Vậy, vậy ta gọi người vào trải giường nệm."

 

Ninh vương chỉ cười, không nói gì.

 

Trong thoáng chốc, ta lập tức hiểu ra mình hiểu lầm ý hắn, lập tức xấu hổ đến mức không biết phải làm gì.

 

Đêm đó, Ninh vương vẫn ngủ trên nhuyễn tháp.

 

Sáng hôm sau, ta tháo băng trên chân, hạ nhân nhìn thấy đều kinh ngạc khen kỳ diệu.

 

Thực ra, ta còn định giả bệnh thêm hai ngày, nhưng thời tiết quá nóng, ta quyết định không giả vờ nữa.

 

Buổi sáng, Ninh vương cùng ta về nhà cha mẹ theo lễ Tam triêu hồi môn.

 

Phụ thân ta là quan tam phẩm tại Lại bộ, là người mà dân gian gọi là “hàn môn quý tử”, tính tình chính trực thanh liêm.

 

Giang phủ không lớn, trong nhà chỉ có sáu hạ nhân, đều là người tin cậy, nên không sợ họ nói bậy ra ngoài.

 

Vừa bước vào cửa, ta đã trông thấy tỷ tỷ và Mẫn Thì Dĩ.

 

Tỷ tỷ không mảy may hối lỗi, thản nhiên nói:

 

"Mẫn Thì Dĩ thích ta, ta cũng thích hắn. Thay vì để bốn người chúng ta đều đau khổ, chi bằng thành toàn cho chúng ta."

 

"Dù sao chuyện cũng đã rồi, nếu các người muốn ta đổi lại cũng được, nhưng hậu quả ta không chịu trách nhiệm."

 

Phụ thân tức giận đến mức đánh nàng một cái.

 

Tỷ tỷ vốn nóng nảy, lập tức vơ lấy chén trà và bình hoa ném loạn xạ:

 

"Dựa vào đâu mà chuyện tốt luôn rơi vào tay Giang Lê?"

 

"Hắn là vương gia thì sao? Cũng không thể thay đổi sự thật rằng hắn là một kẻ mù lòa!"

 

"Đừng nhắc đến tội khi quân với ta, ta không sợ chết, ai sợ thì cứ gánh lấy!"

 

Nàng nói xong liền trừng mắt nhìn ta:

 

"Mẫn Thì Dĩ thích ta, là ta!"

 

"Dù ngươi có gả cho hắn, hắn cũng không thuộc về ngươi!"

 

"Câm miệng!" Ta giáng cho nàng một cái tát, hạ giọng quát, "Trong mắt tỷ, chỉ có chuyện nam nữ tư tình, còn tính mạng của gia đình thì chẳng đáng gì sao?"

 

Ta túm lấy cánh tay nàng, lôi ra ngoài:

 

"Nếu tỷ không sợ chết, vậy chúng ta đến gặp vương gia, nói rõ mọi chuyện, hắn muốn g.i.ế.c hay lăng trì, cứ tùy hắn định đoạt."

 

"Ta không đi, buông tay!"

 

Tỷ tỷ làm sao có thể không sợ chết?

 

Nàng là người mà ngay cả mơ thấy mình c.h.ế.t cũng phải khóc một trận.

 

Đang ầm ĩ, bỗng nhiên, ngoài cổng viện, ca ca ta dẫn theo Ninh vương đi vào.

 

Ninh vương dừng lại giữa sân, hỏi:

 

"Phu nhân, có chuyện gì vậy?"