Thác Giá

Chương 3



4

 

Ta bịt chặt miệng tỷ tỷ.

 

"Giang Yên, nếu ngươi còn kêu thêm một tiếng, để vương gia phát hiện ra điều bất thường, ta sẽ g.i.ế.c ngươi ngay lập tức."

 

Biểu cảm của ta khiến tỷ tỷ hoảng sợ.

 

Ta đẩy nàng ra, chỉnh lại váy áo, sau đó bước ra sân đón Ninh vương.

 

"Ta không sao, chỉ là muội muội và muội phu đang tranh cãi một chút mà thôi."

 

"Không sao là tốt." Ninh vương khẽ thả lỏng hàng mày.

 

Ta dìu hắn vào chính sảnh, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Mẫn Thì Dĩ.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay ta đang đỡ lấy Ninh vương, trong mắt lại có chút thất vọng.

 

Như thể ta mới là kẻ bội tín vậy.

 

Mọi người lần lượt ngồi xuống, ngoại trừ tỷ tỷ, ai nấy đều nỗ lực trò chuyện, bầu không khí cũng coi như không quá tệ.

 

"Mẫn đại nhân vẫn còn ở Hàn Lâm Viện?" Ninh vương hỏi vu vơ.

 

"Đúng vậy. Dưới sự chỉ dạy của Dương các lão, ta sẽ tích lũy kinh nghiệm hai năm, sau đó ra ngoài rèn luyện. Trải qua hai nhiệm kỳ, sẽ có thể hồi kinh." Giọng điệu Mẫn Thì Dĩ mang theo vài phần kiêu ngạo.

 

Ta cúi đầu uống trà.

 

Mẫn Thì Dĩ thực sự có tư cách kiêu ngạo.

 

Hắn là trạng nguyên, tân quý của triều đình, lại còn được nhập môn dưới trướng Dương các lão - vị thủ phụ đương triều. Chỉ cần hắn không phạm sai lầm, trong mười năm tới, hắn chắc chắn sẽ có một chỗ đứng vững vàng trong triều.

 

Thậm chí, còn có lời đồn rằng Dương các lão có ý định bồi dưỡng hắn làm người kế nhiệm.

 

Đây cũng là lý do tỷ tỷ để mắt đến hắn.

 

So với một vương phi nhàn tản, thì thê tử của một quyền thần lại càng có địa vị.

 

Nhưng giờ ta nghĩ lại, với trí tuệ của Mẫn Thì Dĩ, hắn e rằng khó mà trở thành quyền thần, cũng chẳng thể đạt được thành tựu gì quá cao.

 

"Không tệ." Ninh vương khẽ gật đầu.

 

"Vương gia có dự định gì không?" Mẫn Thì Dĩ hỏi, "Thánh thượng muốn tu sửa tế đàn, từ xưa đến nay việc này đều do các hoàng tử giám sát. Không biết vương gia có dâng sớ xin đảm nhiệm không?"

 

Bầu không khí ngay lập tức đông cứng lại.

 

Tỷ tỷ đắc ý nhướng mày với ta.

 

"Ta là một kẻ mù mà." Ninh vương thản nhiên nói, "Ta chẳng làm được gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt là hơn."

 

Mẫn Thì Dĩ liếc nhìn ta, ý vị sâu xa:

 

"Cũng đúng, vương gia nên dưỡng sức nhiều hơn."

 

Ta cắt ngang hắn, quay sang Ninh vương hỏi:

 

"Vương gia, canh có mặn không?"

 

Ninh vương nhướn mày, lập tức hiểu ý ta, bật cười đáp:

 

"Ta không mặn."

 

"Vậy chắc muội phu mặn rồi?" Ta cười nhạt, nhìn thẳng vào Mẫn Thì Dĩ.

 

Chữ "mặn" (咸) này, ta cố ý dùng nghĩa "nhàn rỗi" (闲).

 

Nhàn rỗi đến mức xen vào chuyện của người khác.

 

Mặt Mẫn Thì Dĩ lập tức đỏ bừng.

 

Ninh vương khẽ nhếch khóe môi, trong mắt ẩn hiện chút đắc ý.

 

Hắn nghiêng đầu, thấp giọng nói với ta:

 

"Phu nhân, ta muốn ăn cá."

 

"Được." Ta tập trung gỡ xương cá cho hắn.

 

Hắn chống cằm, thong dong nhìn về phía ta, dù không nhìn thấy nhưng gương mặt lại đầy vẻ mãn nguyện.

 

Tỷ tỷ không dám nói gì, còn Mẫn Thì Dĩ thì chỉ biết cúi đầu uống rượu.

 

"Cá này, ngon đấy." Ninh vương nói.

 

Ta bỗng nhận ra, Ninh vương dường như không hề nghiêm túc như hắn vẫn thể hiện.

 

Dùng bữa xong, ta về phòng lấy đồ.

 

Lúc bước ra khỏi tiểu viện, liền thấy Mẫn Thì Dĩ đang đứng dưới gốc đào sum suê, vẻ mặt đầy tâm trạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thac-gia/chuong-3.html.]

 

Thấy ta, hắn khẽ thở dài:

 

"A Lê, ta xin lỗi."

 

Ta không muốn nói chuyện với hắn, liền vòng qua chỗ khác để đi.

 

"Ta thật lòng thích nàng." Hắn vội vàng đuổi theo giải thích, "Nhưng dù thế nào đi nữa, sai lầm cũng đã xảy ra. Ta đã phụ nàng, nàng muốn ta bù đắp thế nào cũng được."

 

Ta dừng bước, nhìn hắn.

 

"Ta muốn ngươi lập tức lấy cái c.h.ế.t để tạ lỗi."

 

Hắn sững sờ.

 

"Nếu không làm được, thì hãy ngậm miệng lại, giấu kỹ tội danh khi quân này!"

 

Ta không thèm nhìn hắn nữa, quay người đi thẳng về tiền viện.

 

Đối với Mẫn Thì Dĩ, sau khi đính hôn, ta từng rung động.

 

Hắn có tài có sắc, lại từng nói thích ta.

 

Những đêm không ngủ, ta đã từng mơ tưởng đến tương lai của hai đứa.

 

Nhưng cái tình cảm mỏng manh ấy, ngay khoảnh khắc khăn voan bị vén lên đêm hôm trước, đã hoàn toàn tan biến.

 

Có những người, không đáng để yêu.

 

"Phu nhân?"

 

Ninh vương đang đứng trước cửa, chờ ta.

 

Ta nhanh chân bước lên, hắn vươn tay ra, muốn ta dìu hắn.

 

"Đường trong phủ nàng ta không quen, làm phiền phu nhân rồi."

 

5

 

Ta nắm tay Ninh vương, cùng hắn chậm rãi bước ra ngoài.

 

Hắn dường như đang rất vui vẻ.

 

Trên đường về, không hiểu sao kiệu đơn lại đổi thành xe ngựa.

 

Ninh vương giải thích:

 

"Kiệu phu có việc gia đình, ta cho bọn họ về rồi."

 

Ninh vương phủ không có kiệu phu, nhưng Giang phủ có mà?

 

Suy nghĩ này lướt qua trong đầu ta, nhưng ta vẫn mỉm cười đáp:

 

"Vâng."

 

Hồng Trần Vô Định

"Bậc lên xe ở đâu?" Ninh vương đứng bên cạnh xe ngựa, hỏi.

 

Xa phu và Lập Nhân giống như hai khúc gỗ, không ai có động tĩnh gì.

 

Ta đành phải bước tới, dìu Ninh vương lên xe.

 

Hắn có vẻ tâm trạng rất tốt, trên đường còn mua bánh ngọt.

 

Thấy hắn vui, ta thử dò hỏi:

 

"Vương gia, ngài đã từng bị lừa chưa? Nếu có người lừa ngài, ngài sẽ làm thế nào?"

 

"Tùy người, tùy chuyện." Hắn đáp.

 

"Nếu là người không thân quen, mà lại lừa một chuyện hệ trọng thì sao?"

 

Ninh vương thản nhiên:

 

"Vậy thì kẻ đó nhất định phải trả giá."

 

"Ồ."

 

Ta hoảng hốt đến mức bóp nát miếng bánh trong tay.

 

Ta chợt nhớ đến lời mẫu thân dặn dò trước khi rời đi:

 

"Nhân lúc vương gia chưa phát hiện, mau chóng sinh một đứa con. Đến lúc đó, vì thể diện của hài tử, hắn sẽ giữ bí mật này lại."

 

Xem ra, ta phải làm theo lời mẫu thân.

 

Vì tính mạng của cả gia tộc, chuyện có con này, càng nhanh càng tốt.

 

"Nghĩ gì thế?" Ninh vương đột nhiên hỏi.

 

"Bánh rất ngon." Ta thoáng đỏ mặt, sợ bị hắn nhìn thấu tâm tư, vội vàng đổi chủ đề. "Thất điện hạ hôm nay có tới không?"