Thác Giá

Chương 4



Ninh vương hơi cau mày:

 

"Phu nhân thích Thất đệ?"

 

"Hắn tinh quái đáng yêu mà."

 

"Ồ. Chắc sẽ đến."

 

Buổi chiều, Thất hoàng tử quả nhiên đến vào đúng giờ cơm, cứ quấn lấy ta trò chuyện, chơi cờ, buổi tối còn đòi đi dạo trong sân.

 

"Vương gia không tiện đi lại, hay thôi vậy?" Ta không muốn mệt mỏi quá, vẫn phải giữ sức cho đêm nay.

 

"Phu nhân, ta đi lại không hề bất tiện." Ninh vương lập tức đứng dậy, rất tự nhiên nói, "Đi dạo thôi."

 

Ta ngạc nhiên nhìn hắn.

 

"Ta với tẩu tẩu dắt Nhị ca nha." Thất hoàng tử nói, "Như vậy, Nhị ca sẽ không bị vấp ngã."

 

Ba người dạo bước quanh vườn, đi vòng bên này, vòng bên kia.

 

Nửa canh giờ sau, Thất hoàng tử bắt đầu kêu mỏi chân:

 

"Nhị ca, ta đi không nổi nữa!"

 

Ninh vương gọi Lập Nhân đến:

 

"Đưa hắn về đi."

 

Thất hoàng tử xị mặt, không cam lòng bị bế đi.

 

"Phu nhân, ta không mệt." Ninh vương nói, "Đi tiếp đi."

 

"Được."

 

Ta không ngờ Ninh vương lại có hứng thú với chuyện đi dạo đến vậy, chỉ đành tiếp tục dìu hắn dạo quanh hoa viên.

 

Nhưng ta chỉ muốn về sớm để nghỉ ngơi.

 

Đêm nay, phải viên phòng.

 

Hắn vốn đã có bệnh trong người, nếu quá mệt mỏi, e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt.

 

"Phu nhân đang nghĩ gì vậy?" Ninh vương bỗng nhiên hỏi.

 

"Sợ vương gia mệt thôi." Ta mỉm cười, "Hay là chúng ta về nghỉ ngơi đi?"

 

"Ừm?"

 

Ninh vương hơi nghiêng đầu, ánh mắt như thể thực sự đang rơi trên gương mặt ta, còn mang theo chút dò xét.

 

Ta chột dạ, vội vàng chuyển chủ đề.

 

Đi một hồi, người mệt mỏi không phải Ninh vương, mà là ta.

 

Tắm rửa xong, ta cố gắng giữ tỉnh táo.

 

"Vương gia, nghỉ ngơi thôi."

 

Ta đặt gối của hắn lên giường, đáng tiếc, hắn không nhìn thấy.

 

Vậy nên, ta chỉ có thể dùng lời nói để ám chỉ.

 

"Được."

 

Ninh vương chậm rãi uống trà.

 

Ta nhanh chóng lên giường, nằm ngay vào vị trí bên trong.

 

Nhưng chỉ vừa chớp mắt, ta đã ngủ mất rồi.

 

Sáng hôm sau, Ninh vương đã không còn trong phòng.

 

"Thúy Quyên, Thúy Quyên!"

 

Ta vội vàng xuống giường, kéo chăn lên xem, giường vẫn sạch sẽ tinh tươm.

 

Ta hối hận:

 

"Hình như chưa viên phòng..."

 

"Vậy phải làm sao?"

 

Hồng Trần Vô Định

Thúy Quyên bằng tuổi ta, cũng không biết chuyện này lắm.

 

"Sớm biết đã hỏi mẫu thân rồi, viên phòng phải làm gì mới đúng?"

 

"Nô tỳ lén ra ngoài phủ tìm ma ma hỏi thăm nhé?"

 

Ta nghĩ cũng đúng.

 

Không biết thì phải hỏi, hỏi cũng chẳng phải chuyện xấu.

 

Đến trưa, Thúy Quyên quay về, tay xách một giỏ đầy lươn, vẻ mặt thần bí nói với ta:

 

"Ma ma nói, nam nhân ăn cái này rất tốt."

 

6

 

"Hôm nay mới mua, vương gia ăn nhiều một chút."

 

Trong bữa tối, ta gắp vài miếng lươn cho Ninh vương.

 

Hắn ăn một đũa, nhướng mày hỏi:

 

"Sao lại nghĩ đến việc mua thứ này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thac-gia/chuong-4.html.]

 

Câu hỏi này, rõ ràng là hỏi Vương ma ma.

 

"Là Thúy Quyên cô nương mang về, phu nhân dặn nhà bếp nấu cho vương gia dùng." Vương ma ma trả lời, "Vương gia trước nay chưa từng ăn loại vật bẩn này, hay là để nô tỳ mang xuống?"

 

Vương ma ma nhìn ta đầy ẩn ý, rõ ràng bà ta biết công dụng của lươn.

 

Không biết Ninh vương có biết hay không, nhưng ta bỗng có chút hối hận vì đã dặn nhà bếp nấu món này.

 

Ta thể hiện quá nóng vội rồi.

 

Ta cúi đầu uống canh, mặt đỏ đến mức không dám ngẩng lên.

 

"Không sao, mùi vị rất ngon." Ninh vương lại nhìn về phía ta, khẽ cười, "Đa tạ phu nhân."

 

Ta giật nhẹ khóe môi.

 

Dùng cơm trưa xong, ta định đi nghỉ, nhưng Ninh vương lại pha một bình trà dưới gốc cây.

 

"Lâu rồi chưa luyện kiếm, phu nhân có muốn xem không?"

 

Ta sững người.

 

Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên muốn luyện kiếm?

 

Không phải sức khỏe hắn không tốt sao?

 

Ninh vương rút kiếm múa, động tác lưu loát, uyển chuyển như mây trôi nước chảy.

 

Ta chợt nhớ lại, khi chưa bị mù, hắn là một người văn võ song toàn, tài hoa xuất chúng.

 

Phụ thân ta từng có lần uống rượu, về nhà thở dài nói: 

 

"Chính vì Ninh vương quá xuất sắc, lấn át thái tử, nên mới bị hạ độc."

 

Ta nhẹ thở dài.

 

Sinh ra trong hoàng gia, tuy vinh hoa phú quý, nhưng lo nghĩ, trách nhiệm và hiểm nguy cũng nhiều hơn người thường.

 

Ninh vương nghỉ tay, ta bưng chén trà đến:

 

"Ta sẽ sai người chuẩn bị nước nóng cho vương gia tắm rửa."

 

"Làm phiền phu nhân rồi."

 

Ninh vương gật đầu, cùng ta ngồi dưới tán cây, rồi bất ngờ hỏi:

 

"Sắp đến sinh thần của nàng rồi nhỉ? Nàng muốn tổ chức thế nào?"

 

Ta đã quên mất, không ngờ hắn lại nhớ.

 

"Ăn một bát mì trường thọ là được rồi, sinh thần nhỏ, không đáng bận tâm."

 

Ninh vương không nói gì thêm.

 

Về phòng, hắn đi tắm.

 

Ta chợt nhận ra quần áo thay của hắn vẫn còn ở bên ngoài, bèn mở cửa gọi Lập Nhân.

 

Nhưng bình thường vẫn canh bên ngoài, hôm nay hắn lại không có ở đó.

 

"Ta tự mang vào?" Ta do dự trước cửa phòng tắm, "Nhưng còn chưa viên phòng, hắn có thấy ta quá chủ động không?"

 

Bên trong không có động tĩnh.

 

Ta cắn răng, gõ cửa:

 

"Vương gia, ta mang y phục vào cho ngài nhé?"

 

Hắn không trả lời ngay.

 

Trong khoảnh khắc này, ta đã hối hận vì bản thân quá đường đột.

 

Nhưng chưa kịp phản ứng, hắn đã thấp giọng nói:

 

"Làm phiền phu nhân rồi."

 

Ta hít sâu một hơi, đẩy cửa vào.

 

Ninh vương đang quay lưng về phía ta, ngồi trong thùng tắm, bờ vai rộng và thẳng, làn da dường như cũng rất đẹp...

 

Ta vội vã thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lung tung.

 

"Phu nhân?" Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, "Đặt y phục bên cạnh ta là được."

 

"Vâng."

 

Ta cúi đầu, bước đến, tim đập dữ dội.

 

Vừa định quay người đi ra, Ninh vương đột nhiên nói:

 

"Phu nhân đi chậm một chút."

 

Không biết có phải ta nghe nhầm không, giọng hắn dường như còn mang theo ý cười.

 

Ta càng bối rối, đến đáp lời cũng không dám.

 

Hắn ra khỏi bồn, cầm khăn tay, đưa tay quờ quạng như đang tìm gì đó.

 

"Phu nhân?"

 

"Ta đây."

 

Ta đang định kiếm cớ rời đi, nhưng vì hắn gọi, ta không thể không trả lời.

 

"Làm phiền phu nhân gọi Vương ma ma vào giúp ta."