1
Nghe những lời ấy, tim ta khẽ run, còn chưa kịp hỏi thêm điều gì.
Gió thổi tung rèm xe dầu, thành quách Lạc Dương đã thấp thoáng phía xa.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta:
"Trưởng huynh của ta có uy vọng trong tộc, chỉ cần gặp huynh ấy một lần, mấy lão trong tộc sẽ không dám bàn ra tán vào chuyện của nàng.”
“Chúng ta chỉ gặp một lần thôi, sau đó sẽ về Giang Đông thành gia, không quay lại nữa!"
Ta cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ đến hoàn cảnh của hắn.
Hắn không màng khuyên can từ đồng tộc, một lòng một dạ cưới ta, đã khiến người khác chỉ trích. Ta không nỡ để hắn khó xử.
Huống chi năm đó ta và Thiệu Chinh chia tay, tuyệt tình đến vậy.
Sợ ta khóc lóc quấn lấy, khiến vị hôn thê của hắn không vui, Thiệu Chinh đã đưa một gáo nước sông Lạc đến trước mặt ta, bắt ta phải lập lời thề từng câu từng chữ:
"Từ nay mỗi người tự cưới gả, không can dự đến nhau. Nếu ta đến Lạc Dương dây dưa với Thiệu Chinh, thì cả đời sẽ là kỹ nữ bị ngàn người cưỡi, vạn người ngủ, c.h.ế.t không toàn thây, xương cốt cũng bị nghiền nát."
Thiệu Chinh nghĩ nhiều quá rồi, ta xưa nay vẫn nghe lời hắn.
Thuốc tránh thai đắng đến mấy ta cũng uống, thì một gáo nước sông Lạc có là gì?
Thấy ta làm theo, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng uống một gáo, cắt đứt hy vọng ta trông mong hắn quay lại, còn thề rằng nếu hắn dây dưa với ta, sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà c.h.ế.t.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo phủ trên váy, tự an ủi mình:
Nước sông Lạc vừa đắng vừa chát, lại thêm lời thề độc như vậy, hẳn sẽ linh nghiệm thôi.
Hơn nữa, những năm theo bên Thiệu Chinh, hắn chỉ sắp xếp ta ở tại tư phủ, chưa từng đưa ra gặp khách, càng chưa từng cho gặp người nhà họ Thiệu.
Thấy ta vẫn cúi đầu không nói, Thiệu Trĩ lại sợ ta bất an, vội lấy thư nhà trong n.g.ự.c ra đưa cho ta xem:
"Ta đã từng nhắc đến nàng trong thư gửi huynh trưởng, huynh ấy còn dặn ta phải đối xử với nàng thật tốt, chớ để về sau hối hận cả đời.”
“Nàng đừng sợ, chúng ta chỉ ở ba ngày thôi. Nghe nói huynh ấy mấy hôm trước ra trận, chưa chắc đã gặp được mặt."
Thiệu Trĩ lúc nào cũng nuông chiều ta.
Mấy lần ta định kể hắn nghe chuyện xưa, mới mở miệng đã đỏ hoe mắt.
Hắn liền đau lòng ôm chặt lấy ta, vẻ mặt còn hoảng loạn hơn cả ta:
"Ta chẳng bận tâm chuyện cũ. Chỉ cần nay Thải Tang ở bên ta cho tốt là đủ rồi."
Thiệu Chinh không có ở đó.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Trĩ mỉm cười đỡ ta xuống xe ngựa:
"Tẩu tẩu, đây là thê tử của đệ, tên là Thải Tang, chính là người mà đệ từng nhắc trong thư."
Nữ tử trước mắt khí chất cao quý bất phàm, ngay cả khi gật đầu, trâm vàng trên tóc cũng không hề lay động.
Ta từng nghe Thiệu Chinh nhắc đến nàng, nàng tên là Quản Loan, là người nhà họ chọn làm chính thê cho hắn.
Khi đó ta chẳng có hiểu biết gì, chỉ ôm đàn không hầu, ngây ngốc hỏi hắn:
"Sao lại chọn nàng ấy? Vì nàng ấy đánh không hầu giỏi hơn ta ư?"
Thiệu Chinh khi ấy bật cười, nói rằng Loan Loan xuất thân danh môn vọng tộc, không giống như ta – một nhạc cơ hèn mọn do quý tộc nuôi dưỡng.
Nàng không cần khổ luyện kỹ nghệ để làm vui lòng người khác, mà là người khác đàn cho nàng nghe, tìm cách để nàng vui.
Giống như bữa tiệc trước mắt, hàng loạt nhạc sư vũ cơ tận tâm tận lực lấy lòng khách quý.
Một tuần rượu vừa cạn, ta liền vội vàng dâng lên hai tấm vải Ngô lăng do chính tay mình dệt:
"Nghe A Trĩ nói tẩu tẩu thích văn mây, đây là hai tấm ta tự tay dệt lấy, mong tẩu tẩu nể tình mà nhận cho."
Thiệu Trĩ cười, phụ họa:
"Thải Tang sợ người khác không để tâm, đến kén tằm cũng tự mình chọn, đến ta cũng không cho chạm vào."
Nhưng đại tẩu Quản Loan chỉ liếc qua hai tấm lụa, cười nhạt không mặn không nhạt:
"Có lòng rồi, nhưng ta vốn chẳng thiếu gấm vóc đẹp."
Tay ta vẫn còn cầm lụa, lúng túng giữa không trung.
Nàng cong khóe môi, nụ cười hết sức đúng mực:
"Chỉ là ta nghe nói muội giỏi đánh không hầu, vốn còn xuất thân từ nhạc cơ?"
Ta sững người, khẽ gật đầu.
"Ôi chao, mấy nhạc cơ ta mua về cứ vụng về mãi, đánh thì đánh rồi, phạt thì phạt rồi, mà vẫn chẳng khai ngộ được, đàn chẳng hợp ý ta chút nào."
Hồng Trần Vô Định
Quản Loan cười nhàn nhạt, "Chi bằng muội gảy một khúc, giúp ta dạy dỗ bọn họ một phen?"
Chén rượu bằng ngọc xanh trong tay Thiệu Trĩ bất ngờ rơi xuống đất, mảnh vỡ b.ắ.n lên tận tay áo Quản Loan, khiến nàng ta giật mình run rẩy.
Thiệu Trĩ ngẩng mặt lên, nụ cười vừa vô tội vừa cố ý:
"Xin lỗi tẩu tẩu, tay ta trượt mất. Tẩu tẩu vừa rồi định nhờ ai đánh khúc?"
Nụ cười trên mặt Quản Loan khựng lại, nữ tỳ lanh lợi bên cạnh lập tức đổi lời:
"Phu nhân rất quý trọng những người có tài nghệ tinh diệu, từ lâu đã nghe tiểu nương Thải Tang tinh thông âm luật, vẫn luôn mong được nghe khúc đàn của người."
Quản Loan tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, sai nữ tỳ mang đến:
"Là ta sơ suất, chiếc vòng ngọc này xem như thay lời xin lỗi, đệ muội đừng để bụng."
Thấy Thiệu Trĩ cứ một mực bảo vệ ta mà không nói nửa lời. Quản Loan chợt thở dài, cúi đầu lau lệ, miễn cưỡng nở một nụ cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Trĩ nhi, đệ cũng biết, trước khi ca ca đệ cưới ta, từng vì một nhạc cơ mà làm náo động trời đất.”
“Tất nhiên đệ và muội không giống nàng ta, tuy là nhạc cơ, nhưng chắc chắn sẽ không hạ mình đê tiện như thế."
Dứt lời, nàng cười thê lương, khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn:
"Nhà họ Thiệu cũng từng nói ta hay ghen, đến một nhạc cơ đáng thương cũng không dung được. Nhưng ta nghe nói con tiện nhân kia vì muốn quyến rũ lang quân của ta, lần đầu gặp mặt đã khỏa thân đánh đàn không hầu. Trĩ nhi, đệ nói xem ta làm sao mà chịu nổi?"
Thiệu Trĩ vốn là hậu bối, thấy đại tẩu khóc thương, cũng khó lòng ép hỏi tới cùng, đành chuyển lời:
"Thế nhân chép chuyện nữ nhân vốn thường thêu dệt quá lời, lời đồn chưa hẳn đã là thực."
Ánh mắt Quản Loan liếc về phía ta như có như không:
"Trĩ nhi, đệ không hiểu đâu, những nữ nhân xuất thân hèn mọn luôn chẳng an phận. Thấy nam nhân quyền thế thì như đỉa đói, c.h.ế.t cũng chẳng chịu buông tay."
Thiệu Trĩ không tiếp được lời nàng, chỉ quay sang nhìn ta, cười:
"Vậy thì ta càng giống đỉa đói hơn. Tẩu tẩu đâu có biết ta phải cầu Thải Tang bao lâu, nàng ấy mới chịu gả cho ta."
Ta siết chặt lòng bàn tay, gắng gượng giữ nụ cười mà nhìn Thiệu Trĩ.
Ánh mắt hắn nhìn ta chan chứa dịu dàng và yêu thương, như thể ta là bảo vật duy nhất trong đời hắn.
Ta nhìn A Trĩ không hay biết gì cả, bỗng thấy n.g.ự.c nghẹn đến không thở nổi.
A Trĩ, nếu như… nếu như những lời đồn ấy đều là thật, nếu như ta thực sự thấp hèn nhơ nhớp.
Chàng sẽ nghĩ sao về ta?
Chàng… còn cần ta nữa không?
2
Ba năm trước, tên ta không phải là Thải Tang.
Ta tên là Thanh Tước, là nhạc cơ được nuôi trong phủ của huyện thừa nhà họ Vương.
Khi đó trong giới quyền quý thịnh hành thói nuôi nô, mua các bé gái về dưỡng trong phủ, dạy học cầm kỳ thi họa.
Đợi đến khi mười ba mười bốn tuổi, thì hoặc giữ lại dùng, hoặc đem biếu tặng kết giao quyền quý, dù cách nào cũng là một mối làm ăn không lỗ vốn.
Năm ta bị mua vào phủ, mới chỉ có bảy tuổi, lại không có chút thiên phú nào với đàn không hầu.
Suốt bảy năm, nhạc sư đánh ta đến gãy chín cây thước tre, quất gãy mười ba cành roi mây.
Không biết đã từng chịu đói bao lần, quỳ phạt bao lâu, mới luyện ra được một tay nghệ vững vàng.
Người dạy dỗ chúng ta là một ma ma già, bà thường nói:
"Đừng oán ta độc ác, có oán thì oán số phận các ngươi hèn kém, sinh ra làm nô tì.”
“Kẻ có tài, gặp được người chịu nâng đỡ, là quạ đen bay vào ổ phượng hoàng. Còn đứa vụng về, làm chủ mất mặt, thì c.h.ặ.t t.a.y còn nhẹ, bán vào kỹ viện cũng chẳng ai thương."
Bà không hề hù dọa.
Khi đó huyện thừa họ Vương bận rộn kết thân khắp nơi, tặng vàng bạc, tặng mỹ nhân.
Mỹ nhân bị kẻ quyền quý chê bỏ, ông ta không dám tùy tiện trao cho kẻ khác, liền c.h.ặ.t t.a.y họ, bỏ vào hộp vàng đem đi bồi tội.
Còn ta, năm mười bốn tuổi, được đưa đến tặng cho Thiệu Chinh.
Tất cả tỷ muội đều than ta mệnh khổ, lén khóc cho ta một trận.
Bởi khi ấy Thiệu Chinh đang được Trung tướng quân trọng dụng, các phe thế lực đều ra sức lấy lòng, muốn kéo Thiệu gia về phe mình.
Người tặng vàng bạc, người tặng gấm vóc xe ngựa, người tặng mỹ nhân Hồ tộc.
Thế nhưng Thiệu Chinh không nhận một thứ gì, chẳng giữ một ai.
Người thì bị chặt tay, kẻ thì bị bán vào thanh lâu.
Nếu Thiệu Chinh không nhận ta, ta chỉ còn con đường chết.
Vương huyện thừa nghĩ ra một kế, bảo bọn gia nô lột sạch y phục của ta:
"Ta không tin, nhìn thấy mỹ nhân trần truồng rồi mà hắn còn không động tâm?"
Thiệu Chinh quay lưng lại ngắm tuyết, đừng nói là nhìn ta, hắn ngay cả đầu cũng chẳng ngoảnh lại.
Ta muốn sống.
Nhưng ta quá lạnh, quá sợ hãi.
Đôi tay run rẩy, đánh sai một âm.
Thiệu Chinh nhíu mày, đứng dậy quay đầu.
Ta vội vã quỳ xuống dập đầu, chỉ sợ hắn c.h.ặ.t t.a.y ta vì khiến hắn mất hứng.
Nhưng cái bạt tai hay cú đá ta tưởng sẽ ập xuống lại không đến.
Ngược lại, có một chiếc áo choàng hồ cừu dày sụ phủ lên người ta.
Ta run rẩy ngẩng mặt lên, ngỡ ngàng nhìn hắn.
Thiệu Chinh ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn ta, chợt bật cười khe khẽ:
"Ta đáng sợ đến vậy sao?"
Ta ngơ ngác nhìn hắn, trong khoảnh khắc ấy, ta như nhìn thấy một vị thần cứu khổ cứu nạn.
Hắn cũng chẳng để tâm ta nói gì, chỉ phẩy tay:
"Mặc y phục cho đàng hoàng, rồi theo ta vào phủ đàn một khúc."
Từ đó, ta theo bên Thiệu Chinh.
Hắn rất thích ta, nói rằng chưa từng gặp ai ngoan ngoãn nghe lời như ta.
Đám huynh đệ ai nấy đều ganh tị, nói bọn họ sống c.h.ế.t nơi sa trường, về nhà còn phải đối phó với đám ngoại thất tính toán tranh giành.