Bọn oanh yến kia, không tính toán bạc tiền thì cũng tính toán sinh con để *mẫu dĩ tử quý.
(*mẫu dĩ tử quý: Làm mẹ được tôn quý nhờ sinh được con)
Còn tiểu tước nhi của Thiệu ca thì khác.
Mỗi bát thuốc tránh thai đắng chát, ta đều uống cẩn thận, chưa từng quên lần nào.
Đến mức sau này, Thiệu Chinh bắt đầu tỏ ra giận dữ:
"Thanh Tước, nàng thật sự không muốn có một đứa con của chúng ta sao?"
Ta cầm bát thuốc tránh thai, sững sờ nhìn hắn rất lâu.
Mặc kệ đầu ngón tay bị bỏng rát, ta cẩn thận che đi niềm vui đang dâng trào trong lòng:
"...Thật sự có thể sao?"
Thấy ánh mắt ta chan chứa mong chờ, Thiệu Chinh lại khẽ cười một tiếng:
"Trêu nàng thôi, không được đâu."
Ta khẽ gật đầu, không dám để hắn thấy hốc mắt ta đã đỏ lên.
Thấy ta không làm loạn, Thiệu Chinh bất chợt trầm mặt hỏi:
"Thanh Tước, nếu một ngày ta không cần nàng nữa, nàng sẽ làm gì?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
Nước mắt rơi xuống còn nhanh hơn cả lời nói, ta bối rối níu lấy tay áo hắn:
"…A Chinh, ta đã làm sai điều gì sao?"
"Ngốc thật, ta lại lừa nàng rồi." Hắn búng nhẹ lên trán ta, "Làm sao ta nỡ? Nàng giống như một con chim nhỏ, rời khỏi ta rồi thì sống sao nổi?"
Ta đưa tay sờ lên trán, gắng gượng nở một nụ cười: "A Chinh, đừng dọa ta như vậy, đau lắm."
Đừng dọa ta như vậy, tim ta đau lắm.
"Đau mới nhớ kỹ!" Thiệu Chinh thở dài, ôm ta vào lòng, "Ngốc ạ, sao nàng không biết ghen, không tranh giành, đòi một đứa con để ràng buộc ta?"
A Chinh, không phải ta không biết ghen, không biết tranh giành.
Chỉ là ta sợ, sợ một khi làm ầm lên, chàng thật sự giận rồi không cần ta nữa, sẽ đem ta bán đi.
Về sau, khi Thiệu Chinh nảy sinh ý định cưới ta, trong nhà liền rối như tơ vò.
Hắn bị thúc ép phải đi gặp vị hôn thê cũ, Quản Loan.
Đó là lần đầu tiên trong ba năm, hắn trở về mà không ôm ta vào lòng.
Ta có chút bất an, liền ôm lấy cây không hầu mình gảy giỏi nhất, không biết lượng sức mà hỏi:
"Tại sao lại chọn nàng ấy? Là vì nàng ấy đánh đàn không hầu giỏi hơn ta sao?"
Thiệu Chinh bị câu hỏi ngây ngô của ta chọc cười.
Hắn nói Loan Loan xuất thân danh môn vọng tộc, không giống ta, một nhạc cơ hèn mọn được quý tộc nuôi dưỡng.
Nàng không cần khổ luyện để lấy lòng nam nhân, mà nếu nàng muốn, lúc nào cũng có thể gọi một nhóm nhạc cơ đến gảy đàn cho nàng nghe.
Lần cuối cùng gặp Thiệu Chinh, là vào một ngày xuân nắng trong vắt.
Ta mặc bộ y phục màu xanh mà hắn thích nhất, tóc dài buộc hờ, vui vẻ chạy đến đón hắn.
Ta đã nghĩ kỹ rồi, sẽ nói với hắn: A Chinh, chàng đừng khó xử nữa, ta làm thiếp thất cũng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghĩ chỉ cần ta nghe lời phu nhân, thì nàng ấy chắc sẽ không tùy tiện bán ta đi.
Chưa kịp mở miệng, Thiệu Chinh đã chăm chú nhìn ta, nói:
"Thanh Tước, Quản Loan không thích nàng, nàng đừng khiến ta khó xử."
Ta không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Lúc Thiệu Chinh từng nâng niu ta nhất, ngay cả trên giường cũng nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay ta, những lời tình ý khiến tim ta run rẩy.
Khi xưa, hắn nói: Thanh Tước, ta tuyệt đối sẽ không để nàng khó xử.
Nay lại nói: Thanh Tước, đừng khiến ta khó xử.
Hắn nói: Thanh Tước, dù sao nàng cũng đã theo ta ba năm, khế ước bán thân và cây không hầu nạm vàng khảm ngọc kia ta để lại cho nàng, cũng không tính là bạc đãi.
Hắn nói: Loan Loan không thích nàng, nàng đừng đến Lạc Dương quấy rầy, làm nàng ấy không vui.
Thấy ta không khóc cũng chẳng làm loạn, Thiệu Chinh vẫn chưa yên tâm.
Hắn đưa một gáo nước sông Lạc đến trước mặt ta, buộc ta phải lập lời thề từng chữ một:
"Từ nay ta và nàng mỗi người tự cưới gả, không can dự đến nhau.”
“Nếu Thanh Tước ta đến Lạc Dương dây dưa với Thiệu Chinh, thì cả đời sẽ là kỹ nữ bị ngàn người cưỡi, vạn người ngủ, tan xương nát thịt, không được c.h.ế.t tử tế."
Hắn xưa nay luôn rõ ta sợ điều gì nhất, cho nên mới bắt ta lấy chính điều đáng sợ nhất để thề.
Con người đúng là kỳ lạ, khi đau lòng nhất lại chẳng rơi nổi một giọt lệ.
Ta nâng gáo nước sông Lạc kia, lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng vẫn còn nghĩ: liệu lần này A Chinh cũng chỉ trêu ta cho vui thôi?
Tiếc rằng là không phải.
Hồng Trần Vô Định
Nước sông Lạc trong veo, vậy mà đắng hơn tất cả những bát thuốc tránh thai ta từng uống trong ba năm cộng lại.
Nhưng lần này, ta cũng vẫn uống sạch, rất ngoan ngoãn.
Sau đó thì sao ư?
Sau đó cũng chẳng có chuyện gì nữa.
Ta rời khỏi Lạc Dương, lưu lạc đến một thôn làng nhỏ bé rồi dừng chân ở đó.
Học cách hái dâu, nuôi tằm, dệt vải, thêu thùa để nuôi sống bản thân, rất lâu rồi không chạm vào đàn không hầu nữa.
Cho đến một ngày hè nắng gắt, Thiệu Trĩ gõ cửa nhà ta, xin một bát nước uống.
Thấy cây đàn không hầu đặt nơi góc nhà, ánh mắt hắn sáng rực như gặp tri kỷ, không chút dè dặt mà nài nỉ:
"Trà lâu nhà ta còn thiếu một nhạc sư biết đánh đàn không hầu, cô nương có nguyện ý…"
Ta không nguyện ý.
Bị từ chối mấy lần hắn cũng chẳng giận, vừa khéo có lần gặp lúc ta lâm bệnh, hắn cuống quýt đi mời đại phu đến.
Nợ hắn một ân tình, ta bằng lòng đánh cho hắn một khúc.
Một khúc đàn khiến Thiệu Trĩ rơi nước mắt, tha thiết mời ta về trà lâu hợp tấu cùng các nhạc sư, tiền công tuyệt đối không bạc đãi.
Ta không muốn nợ nhân tình hay tiền thuốc, bèn hỏi:
"Chỗ ngươi có bán thân không? Nếu đàn không hay thì có bị phạt không?"
Thiệu Trĩ vội vàng lắc đầu, lại vò đầu bứt tai, không biết nên chứng minh thế nào mới khiến ta tin.
Ta bảo hắn hãy thề đi, lấy điều quan trọng nhất mà hắn quý trọng để thề.