Thải Tang

Chương 6



Gió đêm thổi lạnh lò hương, cũng cuốn đi mùi tiêu quế đắng đượm cả phòng.

 

Trước kia, lúc Thiệu Trĩ đưa ta về bái kiến trưởng bối thân thích, từng kể rằng mẫu thân hắn mất khi hắn mười bốn tuổi.

 

Bà bị đánh c.h.ế.t vì xúc phạm Ngụy phu nhân.

 

Ta từng không hiểu, một nữ nhân biết nhẫn nhịn như vậy, sao lại phạm vào đại kỵ của Ngụy phu nhân?

 

"Ngụy phu nhân muốn đưa ta đi làm con tin.”

 

"Mẹ ta vốn nhát gan sợ rắc rối, bình thường bị bà ta mắng cũng không dám hé miệng, ấy vậy mà lần đó lại như phát điên, cắn đứt một ngón tay của bà ấy.”

 

"Kết quả bị kéo xuống đánh chết.”

 

"Sau khi bà mất, ta từng oán bà, trách bà đã dạy ta đạo sinh tồn như chim sẻ chim trĩ, thì sao lại không biết nhẫn thêm chút nữa, để giữ lấy mạng sống.”

 

"Nhưng ma ma nói: 'Tiểu Trĩ à, con chính là mạng sống của bà ấy.'”

 

"Về sau, Ngụy phu nhân bỗng nhiên bệnh mà chết.”

 

"Ta cùng đại ca trải qua khoảng thời gian rất khó khăn, quan hệ giữa ta và huynh ấy mới dần dần tốt lên."

 

Thiệu Trĩ chưa bao giờ kể với ta những điều này.

 

Ngày thường hắn luôn tươi cười, ôn hòa dễ gần, giống như một công tử được nuôi lớn trong hũ mật.

 

Khi bị tộc nhân phản đối việc cưới ta, hắn cũng chỉ mỉm cười nói: "Nàng đừng sợ, ta sẽ cầu xin đại ca, huynh ấy nhất định sẽ giúp ta làm chủ."

 

"Ta sợ nàng coi thường ta, sợ nàng nhìn thấu ta thật ra chẳng uy phong như vẻ ngoài.”

 

"Nàng không biết đâu, khi tẩu tẩu bảo nàng gảy đàn, ta cầm chén rượu trong tay, phân vân không biết có nên nhịn thêm một lần nữa hay không.”

 

"Nhưng khi thấy nàng cúi đầu không nói, ta chợt hiểu được tâm tình năm đó của mẹ ta."

 

Nói rồi, Thiệu Trĩ cúi đầu nhìn ta.

 

Dưới ánh nến dịu dàng, hai ánh mắt ta và hắn đều ướt đẫm, như thể đang cùng nhau đi qua một cơn mưa cũ kỹ năm nào.

 

"Thải Tang, biết rõ ta thua kém đại ca, biết rõ quá khứ ta từng co ro mà sống, nàng còn muốn nhận ta làm phu quân chứ?"

 

A Trĩ, nếu như chàng biết được quá khứ của ta, chàng còn muốn nhận ta làm thê tử nữa không?

 

Muốn chứ, sao lại không?

 

Ta đâu phải kẻ ngốc.

 

Ta biết, A Trĩ đã biết hết tất cả rồi.

 

Vết bùn còn mới dính trên giày, chiếc đèn lồng bị bỏ quên trong góc, cùng đầu ngón tay lạnh buốt giữa màn đêm dù rõ là vừa ngủ dậy.

 

A Trĩ nhất định đã nhận ra ta không có trong phòng, bèn xách đèn đi tìm.

 

Hắn hẳn đã vô tình phát hiện quá khứ giữa ta và Thiệu Chinh, lại sợ ta lo sợ bất an, nên mới giả vờ ngủ say.

 

Cảm nhận được ánh mắt của ta, Thiệu Trĩ bỗng mỉm cười: "Thải Tang cũng rất thông minh đấy."

 

Ta do dự hỏi hắn: "A Trĩ, chàng không muốn hỏi sao?"

 

"Thải Tang, nàng có muốn nói không?"

 

Ta vẫn chưa nghĩ xong nên mở lời thế nào.

 

"Vậy thì đợi chúng ta về nhà, chậm rãi nghĩ tiếp cũng được."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên ngoài trời đã chạng vạng gần sáng, xe ngựa từ sớm đã chờ sẵn trước cửa.

 

"Đây là xe ngựa trong phủ của đại ca, đến bến sông sẽ đổi thuyền rời đi, đến lúc đó thì sẽ chẳng ai tìm được chúng ta nữa."

 

Thiệu Trĩ đỡ ta lên xe, để tránh Thiệu Chinh nghi ngờ, hắn còn giải thích với Quản Loan rằng ta mới đến Lạc Dương không quen thủy thổ ở đây, không tiện ở lại lâu.

 

Sáng sớm, sương mù mịt mờ, đến cả bóng người cũng khó thấy rõ.

 

Ta nghe tiếng vó ngựa ngoài đường lao nhanh qua, thoáng vụt ngang xe ta một khắc.

 

Sương dày thế này mà vẫn gấp gáp lên đường, ta đoán chắc hẳn hắn cũng giống ta, trong lòng đang sốt ruột muốn gặp một người.

 

Ta buông nhẹ tấm sa che mặt, trong lòng cũng nảy sinh chút mong đợi ngọt ngào.

 

A Trĩ, chúng ta cùng nhau về nhà nhé, chàng phải mau đến đấy nhé.

 

5

 

Mặt trời dần lên cao, sương mù tan đi, bên bến sông đã bắt đầu có người qua lại.

 

Có người bày bán áo tơi, dù tre và guốc gỗ.

Hồng Trần Vô Định

 

Có người gánh theo bánh nóng và trái cây tươi, vừa đi vừa rao hàng.

 

Lại có người gánh một gánh đầy hoa thược dược và hoa hạnh, từ xa nhìn lại tựa như gánh theo cả một vai ráng chiều rực rỡ.

 

Ta mua hạt giống hoa và một bó thược dược tươi mới, ôm trong lòng, nghĩ đến đoạn đường về nhà ngoài cảnh mây mù núi sông, còn có thể cùng A Trĩ ngắm hoa.

 

Một vài thuyền phu rảnh rỗi đang chờ đón khách, cười cười hỏi ta đi đâu, có đi nữa không.

 

Không đi, không đi, ta đang đợi phu quân của ta cùng về nhà.

 

Mưa xuân hôm qua vừa dứt, cỏ trên đồng đã xanh mướt, tươi tốt.

 

Trời nắng trong, gió thổi qua đám cỏ xuân dưới chân, phát ra âm thanh xào xạc.

 

Ta ngồi trên một tảng đá, băn khoăn không biết lát nữa gặp Thiệu Trĩ, nên chọn bông nào cài lên tóc cho hắn đây.

 

Chợt nghe sau lưng có tiếng vó ngựa gấp gáp, có người ghìm cương dừng lại trước mặt ta.

 

Người đó cúi người xuống từ trên lưng ngựa, đưa tay về phía ta.

 

Ta ôm đầy một vòng hoa thược dược, vội vén khăn trùm đầu lên, vui mừng ngẩng đầu nhìn hắn:

 

"…Phu quân?"

 

Nhưng khi thấy rõ khuôn mặt người đó, ta như từ giữa ngày xuân rơi thẳng vào hầm băng.

 

Là Thiệu Chinh.

 

Có lẽ là vì ba năm không gặp.

 

Cũng có thể là vì tiếng "phu quân" kia mà hắn khẽ cong khóe môi, lộ ra vẻ vui sướng:

 

"Thanh Tước, nàng đẩy ta xuống hồ, lại trốn cả một đêm, náo loạn cũng đủ rồi đấy.”

 

"Đêm qua ta còn tưởng nàng bị bán vào kỹ viện, nên sốt ruột đến suýt nữa lật tung cả Lạc Dương lên tìm.”

 

"Về sau lại nghĩ, có lẽ hôm nay nàng sẽ rời đi, nên mới vội vàng tới bến sông.”

 

"Nghe lời đi, trở về bên ta."

 

Nhưng ta quá sợ hắn, theo bản năng lùi lại một bước.

 

Thấy ta không chịu nghe lời, Thiệu Chinh khẽ nhíu mày.