Nhưng nhìn thấy ta cố gắng kìm nén sự sợ hãi đang run rẩy nơi khóe môi, ánh mắt Thiệu Chinh bỗng dịu lại, giọng nói cũng mềm đi nhiều:
"Thanh Tước, nàng không biết sau lần chia tay ở sông Lạc, ta nhớ nàng đến thế nào đâu.”
"Đêm qua thấy đệ muội, ta điên đến nỗi nhận nhầm nàng ấy là nàng.”
"May mà không phải. May mà nàng không phải thê tử của A Trĩ, nếu không ta sợ mình sẽ phát điên mất.”
"Bây giờ ta đã là Trung lĩnh quân, có thể làm chỗ dựa cho A Trĩ, bảo vệ hắn cưới người trong lòng.”
"Tất nhiên cũng chẳng ai dám ngăn ta cưới nàng.”
"Tước nhi, chúng ta còn cơ hội bắt đầu lại. Về với ta đi…"
Ta siết chặt chiếc khăn trùm trong tay.
Những bông hoa ôm trong lòng, vốn là để cùng Thiệu Trĩ ngắm dọc đường về nhà, giờ đây như mọc rễ trong tim, cho ta thêm can đảm:
"Thiệu Chinh, ta về với ngươi làm gì?”
"Về để uống từng bát thuốc tránh thai đắng đến rơi nước mắt kia sao?"
Thiệu Chinh sững sờ một lúc, trong mắt lóe lên một tia đau đớn, vội vàng dỗ dành:
"Không uống nữa, sau này sẽ không uống nữa.”
"Chúng ta sinh hai đứa con… không, nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được.”
"Ta sẽ không đùa rằng không cần nàng nữa, cũng không ép nàng lập mấy lời thề độc như thế nữa, có được không?"
Thì ra những điều ta sợ, hắn đều biết.
Thế nhưng hắn chưa từng để tâm.
Gió xuân như lưỡi d.a.o mỏng, mang theo ký ức cũ lướt qua tim ta, cứa từng nhát từng nhát như lăng trì.
Ta tưởng rằng ba năm chia xa kia, bao tủi nhục đã theo nước mắt trôi đi hết rồi.
Vậy mà sao vừa nhắc lại, lòng vẫn nghẹn đến rơi lệ đầy mặt.
Ta ngẩng đầu, từng chữ từng lời chất vấn hắn:
"Thiệu Chinh, ngươi không sợ lời thề độc phản lại sao?"
Ngươi đã nói rồi, mỗi người tự cưới gả, không được can dự đến nhau. Nếu còn dây dưa đến ta, sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Thiệu Chinh lại bật cười:
"Thanh Tước, nàng dám đến Lạc Dương tìm ta, nàng còn chẳng sợ, ta sao phải sợ?"
"Ta không đến tìm ngươi!"
Ta gắng sức lau sạch nước mắt, ánh mắt nhìn hắn đầy dứt khoát:
"Ta đã lấy chồng rồi. Lần này chỉ là đi ngang qua Lạc Dương."
Thiệu Chinh như nghe thấy chuyện nực cười nhất trần đời:
"Lấy chồng?”
"Nàng có thể gả cho ai? Trên đời này ngoài ta ra, ai dám cho nàng danh phận chính thê?”
"Nàng nói xem là ai, ta sẽ cho hắn một cái c.h.ế.t vinh quang!"
Ta chần chừ.
Ta sợ sự tàn nhẫn của Thiệu Chinh, sợ hắn đến cả Thiệu Trĩ cũng không tha.
Nhưng ta còn chưa nghĩ ra cách nào để che giấu.
"Thải Tang!"
Ta giật mình quay đầu lại.
Thiệu Trĩ đứng đó, trong nắng xuân tháng Ba, mỉm cười dịu dàng nhìn ta.
Thiệu Chinh sững sờ, mặt trắng bệch, giọng run run xác nhận lại một lần nữa:
"…A Trĩ?”
"…Người nàng lấy là đệ đệ ta, Thiệu Trĩ?"
Đúng vậy.
Người ta lấy là A Trĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho đến khi Thiệu Trĩ nắm lấy tay ta, che chở ta phía sau, Thiệu Chinh vẫn chưa thể tin nổi:
"…Tại sao lại là hắn? Tại sao người nàng chọn lại là hắn?"
Bởi vì hắn chưa từng khinh rẻ ta, chưa từng xem ta là kẻ không xứng làm thê tử.
"Trưởng huynh, Thải Tang là thê tử danh chính ngôn thuận của ta."
"Ngươi có biết nàng tên là Thanh Tước không? Trước kia nàng là của ta…"
"Trưởng huynh, nàng tên là Thải Tang."
"Nàng nói gì ngươi cũng tin à?"
"Nàng nói, ta đều tin."
"A Trĩ, ngươi không biết đâu…"
"Trưởng huynh, ta đều biết."
Thiệu Trĩ ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào huynh trưởng, ánh mắt không còn né tránh, không còn nịnh hót, chỉ còn lại sự bình thản vững vàng:
"Thải Tang là người mà ta đã dắt tay đi gặp tộc trưởng và trưởng bối nhà họ Thiệu.”
"Là người mà dù có gãy chân, dù có phải vứt bỏ danh phận và vinh hoa của nhà họ Thiệu, ta vẫn phải cưới về bằng được.”
"Ta biết huynh quyền thế hơn ta, địa vị hơn ta.”
"Nhưng nếu huynh muốn mang nàng đi, trừ phi ta chết."
Thiệu Chinh không nói nên lời.
Đối mặt với Thiệu Trĩ, người đã theo hắn từ nhỏ, từng cùng hắn vượt qua nỗi đau mất mẹ, hắn không nỡ ra tay.
Sắc mặt Thiệu Chinh bỗng chốc tái nhợt, hắn run rẩy đưa tay về phía ta, trong mắt đầy van nài:
"Thanh… Thải Tang, ba năm qua ta thật sự rất hối hận, ta luôn mơ thấy nàng.”
"Nhưng trong mơ nàng vẫn luôn giận ta, chưa bao giờ chịu mỉm cười với ta.”
"Nàng rõ ràng ghét cay ghét đắng mùi thuốc, rõ ràng rất sợ ta bỏ rơi nàng.”
"Lúc ta đưa gáo nước sông Lạc cho nàng, nàng đã khóc đau lòng đến vậy…”
"Ta biết cả, ta đều biết, chỉ là ta khốn nạn…"
Thấy ta lặng im quay mặt đi, Thiệu Chinh cắn răng, nặng nề quỳ xuống đất:
"Ta biết ta không bằng Thiệu Trĩ, hắn đối với nàng rất tốt…”
"Nhưng nàng hãy ở lại Lạc Dương đi, ít nhất để ta còn có thể nhìn thấy nàng, cho ta một cơ hội để bù đắp, được không…”
"Nàng nhìn ta đi, nghĩ kỹ lại một chút, được không…"
Nắng tháng ba rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, rực rỡ đến lóa mắt như ánh dương năm ấy bên bờ sông Lạc khi từ biệt.
"…A Chinh."
Nghe ta gọi hắn là A Chinh, Thiệu Chinh bỗng ngẩng đầu, mắt rực sáng như trẻ con được cho kẹo.
Hồng Trần Vô Định
A Chinh, ta biết ngươi từng chê ta xuất thân thấp hèn, chê ta chỉ biết nghe lời lấy lòng.
Nhưng ta không phải trời sinh đã hèn mọn, năm ta bị bán đi chỉ mới bảy tuổi, ta nào có lựa chọn gì.
Ta cũng không phải sinh ra đã ngoan ngoãn, chỉ là ta đã bị đánh quá nhiều, dần dần học cách biết nghe lời.
Ngươi bắt ta uống thuốc tránh thai, ngươi đùa rằng sẽ không cần ta nữa.
Ngươi nói Quản Loan xuất thân cao quý, không giống ta hèn mọn như vậy.
Khi đó ta thực sự đau lòng, thực sự giận ngươi.
Nhưng ta có thể làm gì đây?
Không dám trách ngươi, ta chỉ dám trách số phận của mình.
Mệnh của ta không tốt.
Ta đã chấp nhận rồi.
Ngày cuối cùng đến gặp ngươi, thực ra ta đã tự dỗ mình rồi.
Ta nghĩ cũng tốt thôi, làm thiếp cũng tốt.
Ta nghĩ chỉ cần ta nghe lời phu nhân, bà ấy sẽ không tùy tiện bán ta đi.