Thải Tang

Chương 8



Lúc ngươi đưa gáo nước sông Lạc cho ta, ta thực sự rất sợ.

 

Ta từng muốn cầu xin ngươi, muốn nói rằng làm thiếp cũng được.

 

Nhưng ngươi không thèm nhìn ta lấy một lần.

 

Mà ta thì quen nghe lời ngươi rồi.

 

Nên cho dù nước sông Lạc đắng đến chát miệng, ta vẫn nghiêm túc uống hết.

 

Nhưng ta thật chẳng có khí phách gì, uống xong lại hối hận.

 

Ta vứt gáo nước, vừa khóc vừa đuổi theo ngươi, lại vấp ngã một cú thật đau.

 

Ta khóc đến tan nát cõi lòng, vậy mà ngươi cũng chưa từng ngoái đầu nhìn ta lấy một lần.

 

Về sau, bởi vì lời thề độc đó, mỗi lần nghĩ đến ngươi, ta lại gặp ác mộng.

 

Những cơn ác mộng như thước tre của ma ma già, đau đến mức không dám phạm sai lần nữa.

 

A Chinh, ngươi nói đúng lắm, có đau thì người ta mới nhớ.

 

Chân bị ngã gãy rất đau. Ác mộng cũng đau.

 

Nên ta thực sự đã nhớ rồi, không dám nghĩ đến ngươi nữa.

 

Gió xuân tháng ba nhẹ thổi qua mặt, thổi tan hết những chuyện cũ trong lòng.

 

Ta nhìn Thiệu Chinh, người đang chất chứa đầy cay đắng trong mắt, mới chợt nhận ra, thì ra bản thân mình đã buông bỏ rồi:

 

"Thiệu Chinh, chuyện cũ ta quên hết rồi, ngươi cũng nên quên đi thôi.”

 

"Dẫu không cam lòng, thì chiếc lồng son đó cũng chỉ là thứ giam cầm một cái xác không hồn mà thôi."

 

6

 

Thuyền đi được nửa ngày, cả trên thuyền lẫn ven bờ đều là phong cảnh đẹp đẽ của mùa xuân.

 

Trên bàn cắm một bình mẫu đơn, hương thơm ngào ngạt.

 

Còn có một túi hạt hoa, đợi khi an cư rồi sẽ gieo đầy trong sân, mong năm sau cảnh sắc tốt lành.

 

Ven bờ hoa hạnh nở rộ, xa xa có thể thấy mục đồng thả trâu thổi sáo, trẻ con nô đùa cùng nhau thả diều.

 

Ta ngồi bên mạn thuyền, xuất thần nhìn cánh diều bay nơi chân trời.

 

Thiệu Trĩ lại dựa vào bên cạnh ta, ấm ức bắt đầu kể tội cũ:

 

"Đêm đó nếu ta thực sự ngủ say rồi, Thải Tang nàng có phải sẽ bỏ ta luôn không?"

 

Bị hắn đoán trúng rồi. Ta chột dạ, không đáp.

 

"Vậy nàng rời bỏ ta là muốn đi đâu, làm gì?"

 

"Đi tìm một nơi mình thích, sống như xưa, hái dâu nuôi tằm, dệt vải thêu hoa, ta có thể tự nuôi sống mình."

 

Câu nói ấy khiến Thiệu Trĩ nổi giận không nhẹ.

 

Muốn ném đá xuống nước, nhưng tìm chẳng thấy.

 

Muốn gỡ mẫu đơn trên tóc, nhưng lại không nỡ.

 

Cuối cùng chỉ đành quay lưng giận dỗi, còn lén liếc ta qua khóe mắt.

 

Như một con mèo xù lông cần được vuốt ve dỗ dành.

 

Ta hơi bất đắc dĩ, cười khẽ:

 

"Không phải không tin chàng, mà là ta cảm thấy mình không xứng, không xứng với tấm chân tình của chàng."

Hồng Trần Vô Định

 

Thiệu Trĩ gãi đầu, vò tóc bối rối một lúc lâu, vẫn không biết làm sao để chứng minh lòng mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đột nhiên hắn bừng tỉnh, cúi người vốc một ngụm nước sông Lạc, uống cạn.

 

Hắn nhìn ta, ánh mắt sáng rực.

 

Như cái ngày ta và hắn gặp nhau lần đầu dưới rặng dâu xanh rờn:

 

"Ta – Thiệu Trĩ – lấy nước sông Lạc mà thề, nếu trái lời, xin trời tru đất diệt, c.h.ế.t không tử tế.”

 

"Thiệu Trĩ nguyện cùng người trước mặt, một đời một kiếp, một lòng một dạ, đầu bạc răng long, không rời không bỏ!"

 

Không phải Thanh Tước.

 

Cũng chẳng phải Thải Tang.

 

Chỉ là “người trước mặt” – người trong lòng.

 

【Hậu ký】

 

Năm thứ ba sau khi ta và Thiệu Trĩ an cư lập nghiệp tại Giang Đông, cuộc sống yên ả ấm êm.

 

Nghe nói ở Lạc Dương không còn thái bình, đã xảy ra rất nhiều chuyện.

 

Thiệu Chinh phế bỏ Quản thị, không lâu sau c.h.ế.t trong một trận thủy chiến.

 

Nghe đồn Thiệu Chinh khi hai quân giao tranh, trong lúc thất thần, bị hàng vạn mũi tên xuyên qua tim phổi mà chết.

 

Lẽ ra Thiệu Chinh dày dạn sa trường, không dễ gì thất thần giữa đại chiến như vậy.

 

Có người nói quân địch giỏi dùng tà thuật cổ độc.

 

Có người lại bảo là yêu hồ trên núi mê hoặc tâm trí hắn.

 

Nhưng cuối cùng, một lão binh từng chứng kiến trận đó kể lại: không phải yêu hồ, cũng chẳng phải vu thuật, mà là Lạc Thủy nương nương hiển linh.

 

Lúc hai quân giao tranh, sông Lạc vốn trong sáng bỗng nổi sương mù, bao phủ lấy chiến thuyền của Thiệu Chinh.

 

Không biết ai trong màn sương giữa dòng đã gảy khúc đàn không hầu, âm điệu bi ai như khóc, mơ hồ khó lường.

 

Thiệu Chinh nghe được khúc nhạc ấy, giữa ánh đao bóng kiếm liền ngẩn ngơ thật lâu thật lâu.

 

Song, lời đồn cuối cùng vẫn là lời đồn.

 

Nghe cho vui, rồi để đó mà thôi.

 

Phiên ngoại Thiệu Trĩ 

 

Có lẽ cho đến khi chết, Thiệu Chinh vẫn không biết người hạ độc Ngụy phu nhân năm đó là Thiệu Trĩ mới mười lăm tuổi.

 

Bởi khi Thiệu Chinh vì cái c.h.ế.t của mẫu thân mà đau khổ đến không muốn sống, thì chính đệ đệ Thiệu Trĩ mặc áo tang thủ hiếu, ngày đêm không rời, túc trực bên linh cữu Ngụy phu nhân.

 

Ngay cả các khách viếng cũng cảm thán rằng huynh đệ nhà họ Thiệu quả thực tình thâm nghĩa trọng.

 

Môn khách từng khuyên Thiệu Chinh, nói rằng năm xưa Ngụy phu nhân từng sai người đánh c.h.ế.t mẫu thân Thiệu Trĩ, nay bà ta c.h.ế.t bất minh, e là không thoát khỏi liên quan đến Thiệu Trĩ, nên điều tra kỹ lại.

 

Nhưng Thiệu Chinh xem thường Thiệu Trĩ, cho rằng hắn không dám hận, càng không dám báo thù.

 

Bởi người đệ đệ này xuất thân thấp hèn, xưa nay nhút nhát, chỉ biết tận lực lấy lòng, bám víu vào mình.

 

Thiệu Chinh thậm chí còn nhớ, có một lần trời mưa lớn, chỉ để không làm bẩn đôi giày do Ngụy phu nhân tặng, hắn bắt Thiệu Trĩ quỳ xuống làm bệ giẫm.

 

Dù bị sỉ nhục như thế, dù sau đó dầm mưa mà ốm nặng, lần sau gặp lại, trên mặt Thiệu Trĩ vẫn không hề tỏ ra oán hận.

 

Về sau, những huynh đệ không an phận với Thiệu Chinh, kẻ thì bị giam, kẻ thì bị giết.

 

Cuối cùng, trừ Thiệu Trĩ ra, hắn không còn ai có thể cùng uống rượu trò chuyện.

 

Dù Thiệu Chinh vốn chẳng xem trọng đứa đệ đệ cùng cha khác mẹ do một vũ cơ hèn mọn sinh ra.

 

Dù Thiệu Trĩ biết mình chỉ là kẻ sống tạm dưới bóng huynh trưởng.

 

Nhưng con người ấy mà, khi cô độc quá lâu, cũng sẽ đem lòng gửi gắm vài phần chân tâm.

 

Năm mười chín tuổi, Thiệu Trĩ rời khỏi Lạc Dương.