Thái Tử Và Tiểu Tham Ăn

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

"Thái tử ca ca, bánh sen ngọt quá, để muội ăn giúp huynh nhé?"  

 

Thái tử lạnh lùng "Ừm" một tiếng.  

 

"Thái tử ca ca, ngũ bảo rau xanh này huynh có vẻ không thích, để muội giải quyết giúp huynh nha?"  

 

Hắn mất kiên nhẫn, đẩy toàn bộ phần ăn qua cho ta.  

 

Cứ thế, ta bám theo Thái tử, ăn chực ăn ké cả một mùa hè ở Từ An Tự, ăn toàn món chay mà chẳng những không gầy đi, còn béo lên tận ba cân.  

 

Lúc sắp chia tay, ta lưu luyến nhìn Thái tử. Xa huynh ấy rồi, ta lại sắp phải chịu đói rồi.  

 

Bỗng nhiên, nghe hắn mất kiên nhẫn quát lên:  

 

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Trong cung còn nhiều món ta không thích ăn hơn nữa, còn không mau theo ta?" 

 

01

 

Ta là thứ nữ của An Quốc Công phủ  

 

Mỗi năm vào mùa hè, khi Thái hậu đến Từ An Tự lễ Phật, bà thường chọn một, hai tiểu thư trong số con cháu hoàng thân quốc thích để theo hầu bên cạnh.  

 

Lúc đầu, ai cũng tranh giành cơ hội này, một thứ nữ không được sủng ái như ta đương nhiên chẳng có phần.  

 

Nhưng hai, ba năm sau, chẳng còn ai muốn đi nữa.  

 

Chẳng vì lý do nào khác—đồ ăn chay ở Từ An Tự thực sự quá khó nuốt.  

 

Những tiểu thư được chọn đi theo, sau một mùa hè trở về đều gầy đi trông thấy.  

 

Mấy cô tiểu thư được nuông chiều từ bé sao chịu được khổ? Các gia đình thương con đương nhiên không nỡ.  

 

Hơn nữa, những người từng đi rồi kể lại rằng cuộc sống trong chùa buồn chán vô cùng. Ngoài nghe giảng kinh, chẳng có gì để làm.  

 

Thái hậu ngày ngày tụng kinh niệm Phật, cũng không cần các nàng luôn túc trực bên cạnh, thỉnh thoảng mới gọi đến gặp một lần. Một mùa hè trôi qua, người và Thái hậu còn chẳng thân thiết hơn được chút nào.  

 

Vậy nên, ngay cả những người muốn lợi dụng cơ hội này để lấy lòng Thái hậu cũng thôi không tranh giành nữa.  

 

Chính trong hoàn cảnh đó, ta chủ động dâng sớ xin theo hầu.  

 

Thái hậu nhìn ta—một bé con tròn trịa như cục bột nếp—hiếm hoi lộ ra chút do dự:  

 

"Con thực sự tự nguyện đi à? Đồ ăn chay ở đó cũng bình thường lắm, không sánh bằng món ăn trong phủ con đâu."  

 

Ta kiên định gật đầu.  

 

Dạo gần đây, do phụ thân chê ta béo, không lanh lợi bằng đại tỷ đích xuất, nên di nương đã nghiêm khắc quản chế khẩu phần ăn của ta.  

 

Mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa, mà bữa duy nhất ấy cũng chỉ có rau cải luộc.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta đói đến mức phải uống nước cầm hơi.  

 

Nhưng khổ nỗi, ngay cả uống nước thôi ta cũng dễ tăng cân.  

 

Thế là di nương dứt khoát cấm ta uống nhiều nước.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cứ thế này, ta sớm muộn gì cũng đói đến ngất mất.  

 

Dù đồ ăn chay có dở đi nữa, Thái hậu cũng không đến mức để ta bị bỏ đói.  

 

Thái hậu tuy vẫn hoài nghi liệu một đứa bé trông có vẻ ăn khỏe như ta có thể trụ nổi cả mùa hè chỉ với đồ ăn chay hay không, nhưng vì chỉ có ta chịu theo hầu, cuối cùng bà vẫn chọn ta. 

 

02

 

Ta đếm từng ngày từng ngày một, cuối cùng cũng đến ngày Thái hậu khởi hành đến Từ An Tự.  

 

Ngồi vào xe ngựa của phủ, ta liếc mắt nhìn hai nha hoàn mà di nương sắp xếp đi theo hầu hạ.  

 

Thực ra, nhiệm vụ lớn nhất của các nàng chính là giám sát ta, không cho ta ăn nhiều.  

 

Nhìn dáng vẻ của hai người này, đừng mong trên xe có đồ ăn.  

 

Ta nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua cảm giác đói cồn cào như thiêu đốt trong bụng.  

 

Chỉ cần chịu đựng thêm vài canh giờ nữa thôi, đợi đến Từ An Tự, trước mặt Thái hậu, bọn họ chắc chắn không thể cấm ta ăn nữa!  

 

Đói quá đói quá đói quá!  

 

Cố chịu thêm chút nữa, thêm chút nữa thôi…  

 

Đang lúc ta vật lộn với cơn đói, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.  

 

Rất nhanh sau đó, một tiểu thái giám chạy đến truyền chỉ:  

 

"Lục cô nương, Thái hậu nương nương mời cô đến ngự liễn."  

 

Ta lập tức mở mắt ra, không chờ hai nha hoàn kia phản ứng, nhảy ngay xuống xe ngựa.  

 

"Công công, mau dẫn ta đi đi!"  

 

Ngự liễn của Thái hậu! Không cần nói cũng biết chắc chắn có đồ ăn ngon!  

 

Trước khi đi, ta còn cố ý quay lại căn dặn hai nha hoàn:  

 

"Các ngươi không cần đi theo đâu, cứ ngồi yên trên xe là được. Trên đó e là không đủ chỗ, tránh để các ngươi phải đi bộ vất vả bên cạnh ngự liễn."  

 

Tiểu thái giám kia lập tức cười nói:  

 

"Lục cô nương tuổi còn nhỏ mà đã chu đáo thế này, Thái hậu nương nương cũng nói như vậy đó. Hai vị tỷ tỷ cứ yên tâm, phía trước không thiếu người hầu hạ."  

 

Ngay cả Thái hậu cũng đã nói thế, hai nha hoàn theo dõi ta chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi lại trên xe, không dám lên tiếng.

 

03

 

Ta theo tiểu thái giám bước lên ngự liễn của Thái hậu, vừa thấy người, còn kích động hơn cả khi gặp tổ mẫu ruột thịt, mắt sáng rực, hô lớn:  

 

"Thái hậu nương nương!"  

 

Thái hậu bị giọng điệu nhiệt tình của ta làm sững người, nhưng rồi lại bật cười:  

 

"Các cô nương khác đều sợ ai gia, chỉ có con gan lớn như vậy. Mau lại đây ngồi bên cạnh ta, cùng bầu bạn với cháu trai ta."  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com