Mà quan trọng nhất là— ta muốn nhanh chóng ngồi xuống để cung nữ dâng trà điểm tâm!
Nghĩ đến đây, ta bước nhanh mấy bước ngồi xuống bên cạnh Thái hậu.
Quả nhiên, các cung nữ bưng lên đủ loại điểm tâm và trà nóng thơm phức.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trong đầu ta thầm nghĩ, mình phải nói gì đó với Thái hậu trước, để không có vẻ chỉ lo ăn uống…
Nhưng tay thì không nghe theo lý trí, ta đã cầm ngay một miếng phù dung cao nhét vào miệng.
Cắn được một nửa, lý trí mới lên tiếng nhắc nhở, không thể trước mặt Thái hậu chỉ lo ăn một mình được!
Vậy nên ta vừa nhai nhóp nhép, vừa ngẩng đầu nở nụ cười lấy lòng với Thái hậu.
Thái hậu lại sững người, sau đó nói:
"Hài tử này, sao lại đói thành thế này? Có phải ham ngủ mà không ăn sáng không?"
Ta lập tức lắc đầu thật mạnh.
Nhân lúc nói chuyện, ta đã nuốt xong phù dung cao, lại uống hai ngụm trà nóng, cuối cùng bụng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Sau đó bắt đầu báo cáo với Thái hậu:
"Có ăn ạ! Sáng nay con đã ăn nửa bát cải trắng nấu nước rồi. Nhưng mà lạ lắm, ăn xong con lại càng đói hơn."
Nói rồi, ta tiện tay cầm một miếng hạch đào tô, cắn nửa miếng.
Lúc nuốt xuống, ta lại kể hết chuyện cha và di nương chê ta mập, không cho ta ăn cơm.
Thái hậu nghe vậy cau mày:
"Di nương của con sốt ruột quá rồi, sao có thể để con nhịn đói như thế? Ai gia nhớ con mới bảy tuổi? Đây là lúc cần ăn nhiều để lớn mà!"
Ta liên tục gật đầu đồng ý.
Lại nhân lúc Thái hậu nói chuyện, ta nuốt nốt nửa miếng hạch đào tô còn lại.
Đang định uống trà, bỗng nhiên nghe thấy có người khẽ cười một tiếng, rồi lập tức nhịn xuống, còn cố ho nhẹ để che giấu.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Thái tử khẽ nắm tay, che miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không cần nghĩ cũng biết hắn đang cười nhạo ta.
Ta ăn khỏe, người lại mập, ở nhà đã bị ca ca tỷ tỷ cười chê không ít lần.
Nhưng ta không thèm so đo với hắn.
Dù sao thì… bà nội của hắn vừa cho ta ăn một đống đồ ngon, bị hắn cười một chút cũng chẳng sao.
Nhưng do động tĩnh của hắn, Thái hậu cũng nhìn sang, cảm thán:
"Ăn được là phúc! Nếu A Hành cũng thích ăn như con, ai gia cũng không cần lo lắng nữa."
Nói xong, bà lại dặn dò cung nữ bên cạnh:
"Ta nhớ lần trước các ngươi có làm một ít thịt khô, có mang theo không? Giờ vẫn chưa đến Từ An Tự, để bọn nhỏ ăn một chút đi."
Cung nữ vội đáp:
"Sợ Điện hạ đói dọc đường, đã chuẩn bị sẵn rồi ạ."
Rất nhanh sau đó, cung nữ bưng ra một bao thịt khô lớn, đặt vào đĩa lưu ly, mỗi người một phần.
Ta vốn đã chuẩn bị tinh thần ăn chay cả mùa hè, không ngờ lại được ăn thịt, hai mắt sáng rực, liên tục nuốt nước miếng.
Thái hậu thấy vậy, cười nói:
"Nhìn xem, An Quốc Công phủ đã bỏ đói hài tử này đến mức nào rồi! Mau ăn đi, còn nhiều lắm."
Lần này, bụng ta đã có chút no, vì thế trước tiên cười lấy lòng Thái hậu, sau đó mới chậm rãi cầm một miếng thịt khô lên nhấm nháp.
Thịt khô rất cứng, ta cứ nhai từng miếng từng miếng, nhai mãi nhai mãi, nhai một đường dài đến tận Từ An Tự.
Hương vị mặn mà của thịt khô làm ta híp mắt hưởng thụ, khát thì uống trà ngọt mà Thái hậu đặc biệt sai người nấu cho ta.
Ăn no uống đủ, cuối cùng cũng có sức!
Lúc này, ta mới nhớ ra mình không phải đến đây để ăn chực.
Nhiệm vụ của ta là bồi giá!
Bồi giá tức là phải dỗ Thái hậu vui vẻ!
Thế là ta bắt đầu kể chuyện cười suốt cả quãng đường.
Kết quả, Thái hậu bị ta chọc cười không biết bao nhiêu lần.
Đến khi sắp tới Từ An Tự, Thái hậu nhìn ta đầy ôn hòa, xoa đầu ta, hỏi:
"Tới chùa rồi, không được ăn thịt nữa, có chịu nổi không?"
Ta chỉ quan tâm: "Thức ăn chay có đủ không ạ?"
"Đương nhiên rồi, đây không phải An Quốc Công phủ của con."
Ta lập tức yên tâm: "Vậy thì được! Chỉ cần ăn no, ăn gì cũng được ạ!"