Thái Tử Và Tiểu Tham Ăn

Chương 9



Lúc này, hắn cuối cùng cũng nhớ ra phải hỏi ta:  

 

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà muội vừa về nhà đã nửa đêm bỏ chạy ra ngoài?"  

 

Ta kể chuyện Nhị Hoàng tử nhắm trúng Đại tỷ, nhưng trong phủ lại ép ta gả thay.  

 

Sau đó, ta ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói:  

 

"Thái tử ca ca, ta không muốn gả cho Nhị Hoàng tử."  

 

Hắn giống như đường ca ta, chỉ cần ta gọi một tiếng “ca ca”, chuyện gì cũng đồng ý với ta.  

 

Lần này cũng không ngoại lệ.  

 

Chỉ là, vẻ mặt hắn càng lúc càng lạnh, giọng nói âm trầm:  

 

"Ừ, người chếc thì tất nhiên không thể thành thân."  

 

*

 

Lo rằng người nhà vẫn chưa từ bỏ ý định, sau này còn có thể sắp đặt một mối hôn sự còn hoang đường hơn, ta níu lấy tay áo hắn, ra vẻ lấy lòng, nói nhỏ:  

 

"Vậy… Ngài có thể giúp ta chọn một mối hôn sự tốt không?"  

 

Triệu Hành đột ngột dừng bước, quay lại nhìn ta.  

 

Sắc mặt hắn đen kịt, đen đến mức giống như vừa ăn phải cà rốt.  

 

"Lục Ngâm, trong mắt muội, ta rốt cuộc là gì?"  

 

Ta chớp chớp mắt, vô thức đáp:  

 

"Thùng cơm?"  

 

Sắc mặt hắn lập tức đen như đáy nồi, cứ như vừa nuốt mười cái bánh bao nhân cà rốt vậy.  

 

Hắn nghiến răng nghiến lợi:  

 

"Muội mới là thùng cơm! Cả nhà muội đều là thùng cơm!" 

 

"Không, không phải! Ta nói sai rồi!"  

 

"Ý ta là… đi theo ngài, ta mới có thể ăn no!"  

 

"Nói là bát cơm cũng không đúng… ngài cho ta rất rất nhiều bát cơm!"  

 

"Ta cảm thấy ít nhất cũng bằng một thùng cơm vậy!"  

 

*

 

Hắn hít sâu hai hơi, sau đó bực bội đi qua đi lại hai ba lượt.  

 

Ta còn chưa kịp hỏi hắn có về cung hay không, hắn đột nhiên đặt tay lên vai ta, trịnh trọng nói:  

 

"Hiện giờ ta không nói đến chuyện ăn uống.  

 

"Ta đang hỏi, nếu để muội làm Thái tử phi, muộii có bằng lòng không?"  

 

*

 

Ta sững sờ rất lâu.  

 

Lâu đến mức, ánh mắt hắn từng chút một trở nên u ám, cuối cùng, hắn lặng lẽ buông tay, xoay người đi.  

 

Ta không đành lòng nhìn hắn buồn bã, vội vàng chạy tới trước mặt hắn, khó xử nói thật:  

 

"Sau này ngài sẽ làm Hoàng đế mà!  

 

"Mà Hoàng đế nào cũng thích luyện đan lúc về già… nhưng ta không thích ăn đan dược!"  

 

Phụ hoàng của hắn giờ đang say mê luyện đan, còn tặng ta hai viên.  

 

Đỏ au một màu, ta thật sự không muốn ăn, hiện vẫn còn bị ta nhét dưới đáy rương.  

 

Chắc đây là thứ duy nhất trên đời mà ta không muốn ăn…  

 

*

 

Thái tử xoa trán, dở khóc dở cười:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Ta còn kén ăn hơn cả muội được chưa?  

 

"Đan dược muội không thích, ta lại càng không thích!"  



 

Cũng đúng nhỉ!  

 

Thấy ta hơi d.a.o động, hắn tiếp tục dụ dỗ:  

 

"Hơn nữa, nếu muội làm Thái tử phi, thì có thể vĩnh viễn ở lại trong cung.  

 

"Không bao giờ cần quay về phủ An Quốc Công nữa, chỉ có bọn họ đến bái kiến muội mà thôi.  

 

"Muội không phải rất thích cung đình, cũng rất thích Thái hậu sao?"  

 

Lời này hợp lý quá!  

 

Hắn thuyết phục ta hoàn toàn!  

 

Ta gật đầu:  

 

"Ừm! Nhưng nếu sau này làm Thái tử phi, khi dùng bữa, ngài có nhường ta chút không?"  

 

Hắn nắm tay ta, tiếp tục đi về hướng hoàng cung:  

 

"Đương nhiên."  

 

"Ngài đảm bảo?"  

 

"Đảm bảo."  

 

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng kéo dài bóng của chúng ta trên mặt đất.  

 

Ta rất vui, vì đã nhận được lời hứa của hắn.  

 

Vậy nên, ta quyết định nói cho hắn một bí mật.  

 

"Thái tử ca ca, thực ra… ta không chỉ thích Thái hậu nương nương."  

 

"Hửm?"  

 

"Ta cũng rất thích ngài…"  

 

*

 

NGOẠI TRUYỆN

 

Thái tử thất hứa.  

 

Không, giờ nên gọi là Hoàng thượng.  

 

Hắn rõ ràng đã hứa, khi ăn cơm sẽ nhường ta.  

 

Kết quả là—KHÔNG CÓ!  

 

Lúc trước ta chỉ cần phòng bị một mình hắn.  

 

Giờ thì hay rồi, con trai cũng bị hắn dạy hư, còn nói giành đồ ăn mới thấy ngon hơn thức ăn cung nữ bày lên.  

 

Hôm nay, trên đĩa còn lại hai viên cá viên.  

 

Cả ba chúng ta cùng lao vào tranh giành, kết quả, hai cha con nhà kia, mỗi người gắp mất một viên!  

 

Ta trơ mắt nhìn hai viên cá viên yêu dấu bay khỏi tay mình, hết nhìn hắn, lại nhìn con, ánh mắt tràn đầy khao khát.  

 

Đột nhiên, một viên rơi xuống bát của ta.  

 

"Cái này là ta giúp nàng giành đấy, Bí ngô nhỏ."  

 

Ngay sau đó, viên thứ hai cũng rơi vào bát ta.  

 

"Nhi thần cũng giúp mẫu hậu giành ạ!"  

 

Nhìn hai viên cá viên trong bát, ta hạnh phúc nheo mắt.  

 

Nếu cả thiên hạ đều thiên vị, vậy thì giờ đây, ta cũng có những người thiên vị ta rồi.  

 

-HẾT-

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com