Thái Tử Và Tiểu Tham Ăn

Chương 8



Lần này, lão phu nhân lên tiếng:  

 

"Thái tử cũng phải chọn Thái tử phi, mà Đại tỷ của con tuổi tác vừa vặn phù hợp.  

 

"Nó làm việc chu toàn hơn con, từ nhỏ đã biết chăm sóc huynh đệ tỷ muội, sau này nhất định sẽ khuyên Thái tử không làm khó cho các ngươi."  

 

Ta tức đến bật cười.  

 

Hóa ra, ta lại thành kẻ cần được Đại tỷ tỷ “chiếu cố”?!  

 

Ta đột ngột đứng bật dậy, không quay đầu lại mà sải bước ra ngoài.  

 

Phụ thân tức giận đùng đùng, vội bước tới cản đường ta:  

 

"Ngươi định đi đâu?!"  

 

Ta nhếch môi, giễu cợt nhìn ông ta:  

 

"Ngài nghĩ ta sẽ đi đâu?"  

 

Cuối cùng, ông ta không thể tiếp tục diễn trò được nữa, giọng điệu trở nên nghiêm khắc:  

 

"Cửa cung đã đóng! Ngươi có đi cũng không vào được!"  

 

Bọn họ không phải lo lắng cho ta.  

 

Bọn họ chỉ sợ ta đi cáo trạng với Thái hậu.  

 

Ta thẳng tay đẩy mạnh ông ta ra, lạnh lùng nói:  

 

"Phủ họ Lục không có chỗ cho ta dung thân, các người cũng chưa từng thích ta.  

 

"Vậy cũng đừng bận tâm ta đi đâu."  

 

Nói xong, ta một mình phóng ngựa rời khỏi phủ. 

 

12

 

Ta đương nhiên không đến hoàng cung.  

 

Chẳng cần nói đến chuyện cửa cung đã khóa, mà với thân phận một Quận chủ nho nhỏ như ta, làm sao có thể buộc thị vệ mở cổng cung vì mình?  

 

Ta cũng không muốn ngày đầu tiên rời phủ đã chạy về cung, khiến Thái hậu phải lo lắng.  

 

Vì vậy, ta tìm một tửu lầu rồi trọ lại.  

 

Cưỡi ngựa suốt quãng đường dài, lại bị gió lạnh thổi thốc vào người, cuối cùng vẫn nôn ra một trận.  

 

Nôn sạch cả bữa tối, không chừa lại chút gì.  

 

Haizz, ta cảm thấy cả đời này chắc sẽ không bao giờ muốn ăn điểm tâm của Bảo Vân Lâu nữa.  

 

Nôn xong, cả người nhẹ bẫng như thể đã trút sạch bất mãn đối với gia đình từ thuở nhỏ.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Chẳng có gì đáng để đau lòng cả.  

 

Bọn họ vẫn luôn như vậy mà.  

 

Từ đầu đến cuối đều thiên vị Đại tỷ tỷ, chưa từng thay đổi.  

 

Uống mấy chén trà nóng, bụng dạ dễ chịu hơn hẳn.  

 

Ta chạm vào túi tiền bên hông, nghĩ rằng mình không thể để bản thân bị đói, bèn gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên.  

 

Những thỏi vàng hình bí nhỏ này chính là do Triệu Hành dúi vào tay ta trước khi rời cung.  

 

Khi ấy, Thái hậu bật cười, trách hắn:  

 

"Nó về phủ An Quốc Công, chẳng lẽ lại thiếu bạc?"  

 

Hắn thản nhiên đáp:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Ai mà biết được? Bảy tuổi muội ấy còn bị cả nhà cho ăn mỗi nửa bát cải luộc một ngày.  

 

"Lỡ như lần này về lại không được cho ăn cơm thì sao?  

 

" bí ngô nhỏ, nếu bọn họ dám để muội  đói, tự mình ra ngoài mua đồ ăn ngon nhé!"  

 

Lúc ấy ta tưởng hắn chỉ nói đùa, nào ngờ… lại thật sự dùng đến! 

 

13

 

Quán trọ này ta chọn đại, không ngờ đồ ăn lại ngon ngoài mong đợi.  

 

Ta gạt hết những chuyện buồn bã trong phủ ra khỏi đầu, nghiêm túc thưởng thức món ăn trước mặt.  

 

Đang ăn đến nhập tâm, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ mạnh.  

 

Ta giật mình, vừa nghe thấy giọng bên ngoài, liền kinh ngạc thốt lên:  

 

"Điện hạ? Sao ngài lại đến đây?"  

 

Hắn không nói gì, 'rầm' một tiếng đóng sập cửa lại, rồi siết chặt lấy bờ vai ta, ánh mắt khẩn trương đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt.  

 

Nhìn thấy ta không bị thương, hắn mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng ngay giây sau, hắn đã nổi giận đùng đùng:  

 

“Muội có biết chạy ra ngoài giữa đêm khuya nguy hiểm thế nào không? Nếu gặp phải kẻ xấu thì sao?"  

 

Kỳ lạ thật, lúc ở nhà bị đối xử như vậy ta còn chẳng muốn khóc, nhưng vừa nghe hắn mắng mà lo lắng, ta lại không kìm được đỏ hoe mắt.  

 

Thấy ta như vậy, Triệu Hành lập tức mềm giọng, luống cuống xin lỗi:  

 

"Đừng khóc! Ta không phải đang trách muội, xin lỗi, chỉ là ta quá lo lắng thôi…"  

 

Ta lắc đầu, dùng mu bàn tay quẹt đi nước mắt, bình tĩnh nói:  

 

"Cửa cung đã đóng, ngài ra ngoài thế này, Ngự Sử Đài lại dâng tấu hặc tội mất."  

 

Hắn lạnh mặt hừ một tiếng:  

 

"Nếu ta không ra, chẳng lẽ để muội ở ngoài một mình?"  

 

“Muội có biết khi nghe ám vệ báo tin ngươi một thân một mình rời phủ, ta đã sốt ruột thế nào không?"  

 

Ta: "…"  

 

"Vậy ngài không nghĩ tới, ám vệ không chỉ có thể báo tin, mà còn có thể bảo vệ ta sao?"  

 

Hắn cứng họng.  

 

Ta thầm nghĩ, hôm nay hình như Thái tử thông minh cơ trí lại bị hồ đồ rồi.  

 

Chắc chắn hắn thật sự chưa từng nghĩ đến điều đó, nên mới không trả lời được.  

 

Triệu Hành im lặng nắm lấy tay ta, kéo ta xuống lầu, định đưa ta về cung.  

 

Lúc thanh toán, ta vừa lấy thỏi vàng bí nhỏ ra, hắn liền ấn tay ta xuống, vung ra một tờ ngân phiếu.  

 

Trên mặt lại nở nụ cười lạnh:  

 

"Kim bí tử ta đưa cho muội, muội không biết giữ lại làm của quý sao?"  

 

Hắn bực tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, đi được một đoạn rồi vẫn không nhịn được, hậm hực nói:  

 

"Hay thật đấy, An Quốc Công phủ thật sự cho muội có cơ hội dùng đến kim bí tử!  

 

"Ta thấy sau này muội cũng không cần quay về nữa!"  

 

Nhìn hắn tức giận như vậy, ta ngoan ngoãn gật đầu:  

 

"Ừ, sau này không về nữa."  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com