Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 78: Đứng giữa đầu sóng ngọn gió.



“Cái này... là tặng cho ta sao?”

 

“Dĩ nhiên là không rồi!” Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái, “Là ban thưởng cho phủ Yến Quốc Công đấy! Thái tử sai người đến nói rất hài lòng với lễ vật mừng sinh thần mà chúng ta dâng lên, nên ban cho một con ngựa.” Nàng lắc đầu khinh bỉ, “Còn xưng là Thái tử? Keo kiệt đến vậy, ban thưởng ngựa mà chỉ ban có một con?”

 

Vừa dứt lời, Đường Kiều Kiều chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình. Nàng quay đầu lại, chỉ thấy đám nha hoàn đều đang nhìn chằm chằm vào con ngựa đỏ, không có gì khác thường.

 

“Ngựa tốt như vậy, một con đã là khó có rồi!” Đường Tiểu Bạch không bị ám ảnh bởi chuyện số chẵn lẻ, cũng không thấy một con thì có gì không ổn.

 

Tuy không biết đó là giống ngựa gì, nhưng chỉ nhìn bộ lông óng ánh như phát sáng kia thôi cũng đủ biết không phải vật phàm.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Cũng đúng,” Đường Kiều Kiều gật đầu, “Đây là ngựa thuần chủng Yên Chi do Cao Xương tiến cống, nghe nói mới vừa tròn hai tuổi, rất hợp để muội cưỡi.”

 

“Thật là tặng cho ta?” Đường Tiểu Bạch tuy rất thích, nhưng cũng không đến mức tha thiết muốn có, “Nhưng ta còn chưa biết cưỡi ngựa, có con ngựa tốt thế này cũng đâu làm gì được? Hơn nữa, con ngựa đẹp như thế, rõ ràng là hợp với tỷ hơn!”

 

Lý Mặc nhịn không được khẽ xiết đầu ngón tay. Nàng sao lại không muốn chứ?

 

Xem ra lần sau nên trực tiếp ghi rõ là tặng cho nàng mới được!

 

“Đã cho muội thì cứ nhận lấy, còn giả bộ làm gì?” May mà Đường đại tiểu thư  cũng chẳng buồn giữ lại, “Thái tử chẳng phải nói rất hài lòng với lễ vật mừng sinh thần sao? Mà lễ vật đó là  muội chọn mà?”

 

Cũng đúng, Đường Tiểu Bạch gật đầu. Nói như vậy thì coi như là nàng xứng đáng nhận được?

 

“Không biết cưỡi thì mau học đi, qua Đông chí là đến kỳ săn mùa đông rồi!”

 

Đường Kiều Kiều nói.

 

“Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ đã nói sẽ dạy muội cưỡi ngựa sao?”

 

Đường Kiều Kiều đang cố nhớ lại xem mình có nói câu đó thật không, thì một bà mẫu thân cận của Cố Thị vội vã chạy tới: “Đại tiểu thư, phu nhân cho gọi!”

 

Nàng vung tay: “Để mai dạy nhé!”

 

Đường Tiểu Bạch thở dài bất đắc dĩ. Ngày mai lại ngày mai...

 

“Hay là, để ta dạy nhị tiểu thư nhé?”

 

“Ngươi biết à?” Đường Tiểu Bạch kinh ngạc quay đầu nhìn A Tiêu.

 

A Tiêu gật đầu: “Lúc học đánh xe, ta tiện thể học luôn.”

 

“Tiện thể...” Sao nàng cứ thấy không tin cho lắm?

 

A Tiêu cũng không nói thêm, chỉ lặng lẽ bước vào chuồng ngựa, dắt con ngựa đỏ ra trước mặt nàng.

 

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ ngựa, động tác nhìn như tùy ý, vậy mà con ngựa này lại cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ lắc nhẹ cổ hai cái, thân thể vẫn vững vàng như núi.

 

Nắm cương, đặt chân vào bàn đạp, thân hình hắn như bay lên không, rồi đáp xuống yên ngựa một cách vững vàng.

 

Sửa lại dây cương, nghiêng đầu liếc nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh tựa như có sao rơi lấp lóe trong đáy mắt.

 

“Ngươi thật sự biết cưỡi à!” Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên chớp mắt, thấy dáng vẻ như chờ người khen kia, bèn vỗ tay, “A Tiêu thật lợi hại!”

 

Khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên  ửng đỏ, sau đó nhảy xuống ngựa, nói: “Nhị tiểu thư muốn thử không?”

 

Đường Tiểu Bạch vẫn còn do dự.

 

“Ngươi mới học được thôi mà cũng dám dạy nhị tiểu thư?” Đào Tử trừng hắn một cái, rồi quay lại gọi mã phu tới.

 

Cũng đúng thật, Đường Tiểu Bạch gật đầu phụ họa. Thế nhưng khi mã phu vừa đến gần, con ngựa đỏ đột nhiên dở chứng, rít nhẹ một tiếng, quay đầu đi.

 

Đường Tiểu Bạch ngẩn người, vô thức liếc nhìn A Tiêu.

 

A Tiêu mỉm cười dịu dàng với nàng: “Nhị tiểu thư thử xem?” Nói rồi, không đợi nàng từ chối đã kéo tay nàng, đặt lên cổ ngựa.

 

Lạ thay, con ngựa đỏ vừa nãy còn khó chịu, giờ lại ngoan ngoãn nằm im để nàng chạm vào, dáng vẻ dịu hiền kia khiến người ta liên tưởng tới Tiểu Tổ Tông Tần gia  khi được vuốt ve đúng chỗ.

 

“Để ta đỡ nhị tiểu thư lên ngựa nhé?” Giọng hắn vừa dụ dỗ vừa cổ vũ.

 

Đường Tiểu Bạch hơi d.a.o động. Do dự một chút, nàng nhìn quanh, thấy mấy gã thị vệ vạm vỡ của mình đều có mặt, chắc là có thể thử!

 

Nàng đưa tay phải cho A Tiêu, tay trái được hắn dẫn dắt nắm chặt dây cương.

 

Con ngựa đỏ không cao, bàn đạp treo sát bụng ngựa, nàng phải nhón chân hết cỡ mới chạm được.

 

Khi nàng dùng sức nhún lên, eo bỗng có một lực đỡ, thân thể liền bay lên không —

 

Chờ đến khi nàng hoàn hồn, đã thấy mình ngồi vững trên lưng ngựa. Con ngựa đỏ khẽ động, khiến nàng sợ hãi nắm chặt dây cương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Không sao đâu.” A Tiêu vuốt nhẹ cổ ngựa hai cái, con ngựa đỏ liền trở nên ngoan ngoãn, y như thể đã nhận chủ.

 

Đây là thiên phú sao? Hay là hào quang nhân vật chính? Đường Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn hắn.

 

Lý Mặc đón lấy ánh mắt nàng, mỉm cười nhẹ. Thấy nàng đã ngồi vững, hắn liền cầm cương, dắt nàng đi vòng quanh sân.

 

Con ngựa này  tên Xích Yên  và con Huyền Chi đang để lại ở phủ Thái tử đều sinh ra trong phủ, rất quen thuộc với hắn.

 

Nếu Đường nhị tiểu thư muốn dùng Xích Yên để học cưỡi, vậy do hắn dạy là thích hợp nhất.

 

Sau một vòng, tiểu cô nương trên lưng ngựa đã bớt lo lắng, trên mặt  hiện lên vẻ tươi tắn, bắt đầu trò chuyện với hắn.

 

“A Tiêu, chúng ta đặt tên cho nó nhé?”

 

“Được.”

 

“Gọi là Tiểu Hồng đi?”

“…”

 

“Người trong phủ Thái tử thật chu đáo, tặng ngựa còn kèm theo cả một bộ yên cương đầy đủ nữa!” Tiểu cô nương sờ lên bộ yên ngựa tinh xảo mà trầm trồ khen ngợi.

 

“Là việc nên làm.” Khóe môi Lý Mặc hơi nhếch lên.

 

“Nhất định là lão họ Tào kia dặn dò rồi, ông ấy đúng là người tốt. Lần trước ta đến phủ Thái tử… ông ấy còn che nắng giúp ta nữa!”

 

“…”

 

“Đại tỷ nói sau Đông chí sẽ có buổi săn mùa đông, chắc còn hơn một tháng nữa nhỉ? Chắc ta học cưỡi ngựa kịp chứ?”

 

“Nhất định kịp.”

 

“Thật ra ta đi cũng không được cưỡi ngựa đi săn đâu, nhưng nghe nói sẽ có duyệt binh, không biết có thể dẫn ngươi và A Nguyên đi xem cùng được không.” Dù gì cũng là hoàng gia tổ chức, số người hầu có thể mang theo vốn rất hạn chế.

 

“Về sau sẽ có cơ hội…”



Về sau có lẽ vẫn còn cơ hội, nhưng năm nay thì đã không còn nữa.

 

Năm Thái Hưng thứ mười một, ngày mười tám tháng mười một, Đông chí, tế lễ tại Nam Giao.

 

Thái tử xuất hành từ cửa Nam ngõ Vĩnh Phúc , xe gãy trục, Thái tử thụ thương, phải quay về phủ.

 

Không lâu sau, Khâm Thiên Giám khẩn tấu, mây khí xâm lấn Thái Vi viên, che khuất Thái tử tinh—

 

Đại hung!



 

“Đại hung… là hung đến mức nào vậy?” Đường Tiểu Bạch nhỏ giọng hỏi.

 

Đông chí là tiết lễ trọng đại. Khi tin tức truyền đến, phủ Yến Quốc công vừa mới hoàn tất lễ tế tổ, đang chuẩn bị thay y phục nhập cung chầu lễ.

 

Nghe đến tin này, cả người Đường Tiểu Bạch liền run bắn. Phu nhân Cố Thị và Chu Tuấn cũng lộ vẻ mặt phức tạp. Tâm trạng nặng nề đến mức chẳng ai buồn trả lời nàng.

 

“Ta đi viết thư cho Quốc công!” Chu Tuấn vội vã rời đi.

 

Đường Tiểu Bạch cũng dần hiểu ra. Đại hung, chắc là còn hung hiểm hơn cả điềm “lành ít dữ nhiều.”

 

Quan sát thiên tượng mà thấy Thái tử tinh đã bị che khuất, thì vị tiểu Thái tử kia… biết đâu đã mất mạng rồi…

 

Nghĩ đến bóng dáng gầy nhỏ thoáng gặp trong phủ Thái tử, lại thêm con tuấn mã đỏ xinh xắn dịu dàng kia, lòng Đường Tiểu Bạch bất giác chùng xuống.

 

“Vậy… có ảnh hưởng đến chúng ta không?” Đường Kiều Kiều dè dặt hỏi.

 

 

Phu nhân  Cố Thị khẽ cười: “Phủ Thái tử… có thể ảnh hưởng gì đến chúng ta chứ?” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng nụ cười lại có phần gượng gạo.

 

Có thể ảnh hưởng gì ư?

 

Dù có ẩn mình thế nào, yếu thế đến đâu, thì đó vẫn là Thái tử.

 

Nếu như Thái tử c.h.ế.t có thể khiến cục diện triều chính rung chuyển.

 

Người trong cuộc như Đường Tiểu Bạch đã sớm chuẩn bị tâm lý để bị cuốn theo.

 

Chỉ không ngờ, khi những kẻ khác còn chưa chịu ảnh hưởng gì, thì nàng đã trở thành tâm điểm đầu tiên—

 

Sáng hôm sau, chiếu chỉ từ trong cung ban ra, nhị tiểu thư của Yến Quốc công phủ mệnh chủ Phúc Thọ, lại vốn được Thái tử yêu thích, truyền chỉ nhập phủ, bồi giá theo Thái tử.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com