Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 79: Gặp Thái tử.



“Là ai bày ra chuyện này?”

 

“Điện… điện hạ, thần… thần không biết…” Đặng Liêu bị bất ngờ bị túm chặt cổ áo hô hấp khó khăn, trong lòng không khỏi chấn động.

 

Vị tiểu Thái tử một năm trước hãy còn ốm yếu bệnh tật, vậy mà nay đã có khí lực đến thế sao?

 

Lý Mặc lạnh lùng cười khẩy: “Ngươi không biết? Vậy còn Vương Mậu Chiêu thì sao?”

 

Không rõ có phải do than trong phòng đốt quá nhiều hay không, mà trán Đặng Liêu đã túa mồ hôi: “Vương gia ngài ấy… cớ sao lại phải đối đầu với một tiểu cô nương chứ?”

 

Lý Mặc đột ngột buông tay, nhìn Đặng Liêu lảo đảo lui lại mấy bước, lạnh nhạt nói:

“Ngươi tưởng cô vẫn là một đứa trẻ ư? Tiểu nữ của Yến Quốc công được truyền chỉ nhập phủ Thái tử, Đường Thế Cung sao có thể nuốt trôi cục tức này? Chuyện tốt như vậy, Vương Mậu Chiêu chẳng phải càng vui vẻ sao?”

 

Đặng Liêu á khẩu.

 

Thái tử có thể cải trang vào phủ Yến Quốc công trị bệnh, dĩ nhiên Yến Quốc công là người biết rõ , thậm chí vị thần y Phong Hoè kia cũng là do Yến Quốc công mời đến.

 

Nhưng Yến Quốc công giúp đỡ Thái tử, cũng không có nghĩa là đồng tâm hiệp lực với Vương Mậu Chiêu.

 

Ai cũng có tư tâm cả.

 

Hoàng đế đối đầu với phủ Yến Quốc công, bất kể kết cục thế nào, Yến Quốc công ắt chịu tổn hại.

 

“Vương gia có thực lòng mong chuyện này thành hay không, thần không  biết gì cả,” Đặng Liêu hạ giọng nói, “nhưng vì sao bệ hạ lại chỉ đích danh Đường nhị tiểu thư vào phủ Thái tử—”

 

Lý Mặc bỗng thấy nơi lòng mình như bị kim châm nặng nề.

 

Cái gọi là dị tượng trên trời, vốn chỉ là để nhằm vào hắn, phối hợp cùng “bệnh tình trầm trọng” dạo gần đây, tạo nên thế cục Thái tử nguy kịch sắp băng hà.

 

Vận xui vô cớ rơi xuống đầu tiểu cô nương nhà Yến Quốc Công là do hắn mà ra.

 

Chính hắn đã tặng con ngựa kia, khiến hoàng đế chú ý tới nàng.

 

Sau khi Đặng Liêu rời đi, Lý Mặc đi đi lại lại hồi lâu, rồi cất tiếng hỏi: “Đường Nhị tiểu thư , hiện đang ở đâu?”

 



 

Phía đông điện Sùng Đức trong phủ Thái tử, có một tiểu viện có phòng sưởi.

 

Lúc này, Đường Tiểu Bạch đang ngồi co ro trong phòng sưởi, vây quanh lò than,

tay nâng bát chè ngọt, miệng nhâm nhi khoai nướng —

 

Thật sự… có hơi thoải mái.

 

Không phải nàng vô tâm vô phế, chỉ là… Đã tới rồi, thì tới luôn đi?

 

Cái trò khóc lóc ăn vạ nàng không làm nổi, chi bằng bình tĩnh suy xét tình hình cho rõ ràng.

 

Dù sao chỉ dụ của hoàng đế đã đưa tới tận cửa phủ Yến Quốc công, phía trước không ai ngăn được, Đường Tiểu Bạch cũng hiểu rằng lần này nàng không thể không đi. Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn tỷ tỷ đuổi cả thái giám truyền chỉ ra ngoài sao?

 

Vào phủ Thái tử rồi, nàng được sắp xếp ở gian phòng sưởi thanh nhã này.

 

Sắp xếp cho nàng là lão thái giám họ Tào lần trước. Lão vẫn cung kính như cũ, nhưng khi rời đi lại vội vàng đến mức suýt vấp ngã.

 

Đủ thấy mệnh lệnh bất ngờ của hoàng đế lần này khiến phủ Thái tử cũng trở tay không kịp.

 

Vậy thì hoàng đế rốt cuộc muốn gì?

 

Danh tiếng? Thái tử bệnh nặng, bèn tìm một mệnh cách tốt để xung hỉ? Thể hiện tình thân?

 

Nhưng sao lại không ban cho nàng danh phận Thái tử phi gì đó?

 

Lẽ nào… vẫn chưa dám?

 

Dù sao phụ thân nàng là Yến Quốc công. Đường Tiểu Bạch thổi lớp khói nóng trên củ khoai nướng, khẽ hừ một tiếng khinh bỉ.

 

Nàng  không muốn khinh thường thủ đoạn của hoàng đế, dẫu sao người chơi quyền mưu thì mấy ai sạch sẽ đâu.

 

Nhưng nàng chọn… miệt thị.

 

Không đấu được với phụ thân nàng, thì lôi nàng ra đỡ đạn à? Hừ!

 

Đem nàng vào phủ Thái tử, ngoài mặt là thể hiện yêu thương Lý Mặc, nhưng mũi nhọn trong bóng tối lại chĩa thẳng vào Yến Quốc công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ai bảo phụ thân nàng viết bản tấu đầy cuồng ngạo kia, giờ xem như gậy ông đập lưng ông.

 

Cho nên, hoàng đế cho rằng đưa nàng vào phủ Thái tử làm con tin, phụ thân nàng sẽ ngoan ngoãn quay đầu trở về?

 

Không thể nào? Phụ thân nàng là đại tướng quân, ắt có đại cục trong lòng, đâu thể vì một nhi nữ mà loạn thế cờ. Vậy… người sẽ đối phó ra sao đây?

 

Đường Tiểu Bạch đang mải suy nghĩ, chẳng nhận ra ngoài màn sa mờ ảo kia, có một người đang lặng lẽ đứng nơi cửa, từ xa nhìn nàng...

 



Lý Mặc  chỉ liếc nàng một cái rồi lặng lẽ cúi thấp vành mũ lui ra ngoài.

 

Thấy nàng an tĩnh ngồi đó, không hốt hoảng, không bất an, Lý Mặc không chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, mà trong lòng còn dâng lên chút vui mừng.

 

Tiểu cô nương ấy ung dung bình thản, ở trong phủ hắn cứ như ở nhà mình…

 

“Đường nhị tiểu thư không có gì khó chịu, điện hạ cũng có thể yên tâm rồi,” Tào Hòa mỉm cười nói.

 

Yên tâm sao? Lý Mặc trầm mặc một lúc lâu, nói: “Dẫn nàng đến điện Sùng Đức, Cô muốn gặp nàng.”



 

Đường Tiểu Bạch giao lò sưởi tay cho tiểu thái giám bên cạnh, theo chân Tào Hòa bước vào điện Sùng Đức.

 

Trong điện có mùi thuốc như dự đoán, nhưng không quá nặng, như đã được xông thêm hương liệu để át bớt mùi.

 

Dù là ban ngày, nhưng trời bên ngoài u ám, trong phòng cũng không thắp đèn, không gian  âm trầm, tựa như ánh tà dương cuối ngày.

 

Nghĩ đến cảnh tượng u tối này lại gắn liền với một thiếu niên vừa tròn mười ba, lòng Đường Tiểu Bạch bỗng chùng xuống.

 

Quá trình diện kiến vị tiểu Thái tử này cũng không có gì lạ thường. Nàng hành lễ sau bức bình phong, rồi được mời vào trong, đứng cách giường bệnh bảy tám bước.

 

Trong phòng có không ít thị vệ, nàng vừa bước vào liền có cảm giác bị vô số ánh mắt dò xét, cả người căng thẳng.

 

Tấm màn thêu hoa bảo tướng được vén lên, treo cố định bằng móc vàng. Thị vệ lui xuống, để lộ một gương mặt trắng trẻo tuấn tú.

 

Đường Tiểu Bạch lập tức sững sờ. Vị tiểu Thái tử này… đẹp quá mức!

 

Lông mày dài, mắt nhạt, tựa hoa hạnh cuối xuân, gầy yếu mà nhẹ nhàng.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Lúc nghiêng mặt ra ngoài, lộ ra nơi đuôi mắt trái một nốt ruồi lệ, như nét bút chấm phá, khiến gương mặt lập tức sinh động phong lưu.

 

Nàng vốn tưởng tiểu tổ tông nhà mình đã đẹp đến mức không thể hơn, ai ngờ vị tiểu Thái tử này cũng không kém cạnh!

 

Chỉ là, dù tiểu tổ tông nhìn gầy yếu, nhưng giữa chân mày vẫn có một tia kiên cường, còn vị Thái tử cao quý trước mắt này, lại mềm yếu như không có xương.

 

Có lẽ do nàng nhìn lâu quá, Thái tử hơi mất tự nhiên, khẽ cúi đầu ho hai tiếng, giọng yếu như tơ: “Chuyện hôm nay, Cô thực sự không biết trước, khiến nhị tiểu thư phải chịu ủy khuất rồi.”

 

Đường Tiểu Bạch ngẩn ra, chợt nhớ đến chỉ dụ nói “Thái tử sớm đã để ý nàng”, liền siết chặt tay, lộ ra vẻ ngây thơ: “Bệ hạ nói Thái tử điện hạ thích ta, là thật sao?”

 

Nàng đang suy tính khả năng tự cứu.

 

Nghe đồn Thái tử thích nàng? Vậy thích nàng ở điểm nào? Nàng sửa có được không?

 

Thái tử dường như bị câu hỏi ấy làm nghẹn lời, ngơ ra hồi lâu, rồi bất chợt rùng mình, vội vàng đáp: “Không, phải là…” lại rùng mình lần nữa, thần sắc càng thêm luống cuống, “Ngươi đừng sợ, đừng lo, ta sẽ nhanh chóng cho người đưa ngươi về nhà!” Nói đoạn, ho khan mấy tiếng, dùng tay che miệng.

 

Đường Tiểu Bạch lại sửng sốt, bao lời định nói đều tan biến.

 

Tiểu Thái tử nói xong câu ấy liền không nói thêm nữa, phất tay, giữa mày lộ ra vẻ mỏi mệt: “Cô mệt rồi, lui ra đi…”

 

Đường Tiểu Bạch đứng tại chỗ, có phần ngơ ngác. Vậy nên Thái tử gọi nàng tới… chỉ để nói hai câu?

 

Một lời trấn an, một câu hứa hẹn?

 

Nàng bỗng cảm thấy xúc động, lí nhí nói: “Đa tạ điện hạ…” Nếu Thái tử đã có chủ ý, nàng cũng không cần phải nhảy nhót lung tung nữa.

 

Tiểu Thái tử có lẽ thật sự đã mệt, cũng không nhìn nàng thêm lần nào.

 

Đường Tiểu Bạch đi được hai bước, lại không nhịn được quay đầu lại: “Điện hạ dưỡng thân cho tốt, sang xuân năm sau cùng nhau lên Lạc Du nguyên ngắm hoa được không?”

 

Vừa dứt lời, nàng chợt cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo thấu xương rơi lên người mình.

 

Nhìn quanh một vòng, lại chẳng thấy gì cả…



Sau khi Đường Tiểu Bạch rời đi, “Thái tử” mới thả lỏng cả hai vai. Chưa kịp buông hết, liền nghe một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ bóng tối: “Ngươi thích nàng sao?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com