Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 83



Trong cơn tuyết lớn bay đầy trời, Đường Tiểu Bạch nghênh đón giao thừa đầu tiên kể từ khi nàng đến thế giới này.

 

Song trong phủ Yến Quốc công, tiệc giao thừa vẫn chỉ có ba mẫu tử mà thôi.

 

Đường Tử Khiêm không kịp trở về trước giao thừa, khiến cho bữa cơm đêm ba mươi của Cố thị và Đường Kiều Kiều ăn trong tâm trạng ngổn ngang, chẳng mấy ngon miệng.

 

“Mẫu thân, huynh trưởng giờ đang ở đâu rồi?” Đường Kiều Kiều cất tiếng hỏi.

 

“Chẳng phải đã đến Tần Châu rồi sao?” Cố thị đáp.

 

“Nhưng đó là tin hôm qua mà! Hôm nay chẳng phải hẳn đã đến Lũng Châu rồi chứ?” Đường Kiều Kiều ngóng trông hỏi tiếp.

 

“Làm gì có nhanh thế? Tuyết rơi rồi, e là còn bị chặn đường ấy chứ!” Đường Tiểu Bạch vừa nhấp ngụm trà nóng ngâm kỷ tử được đặc chế trong phủ, vừa thư thái thưởng thức ca vũ của gia kỹ, mắt khẽ lim dim đầy nhàn nhã.

 

Nàng  bị Đường đại tiểu thư nhà  túm lấy tóc trách móc: “Mẫu thân, người xem Tiểu Bạch kìa!”

 

“Nhìn muội làm gì? Muội có túm tóc ai đâu!” Đường Tiểu Bạch tức giận nói.

 

Đường Kiều Kiều trừng mắt với nàng: “Chẳng lẽ muội không mong huynh trưởng sớm trở về nhà sao?”

 

“Mong chứ!” Làm sao dám nói không mong? “Nhưng tuyết rơi thì đường bị ngăn trở cũng là chuyện thường tình mà!” Nàng nói toàn là sự thật cả!

 

Cố thị mỉm cười dịu dàng: “Lúc Tử Khiêm rời nhà, Tiểu Bạch mới vừa tròn bảy tuổi, e rằng chẳng còn nhớ huynh trưởng trông ra sao nữa…” Nói đến đây, thanh âm bỗng nhỏ lại, viền mắt đỏ hoe, trong giọng chất chứa nỗi tương tư vô hạn.

 

Đường Tiểu Bạch cúi đầu lặng lẽ gắp thức ăn.

 

Tuy rằng vị đại công tử phủ Yến Quốc Công kia chinh chiến anh dũng, khiến người người kính phục, song nàng vốn chưa từng có cơ hội gần gũi, cảm tình cũng vì thế mà nhạt nhòa.

 

Hơn nữa, nàng nhớ trong sách từng viết rằng Đường Tử Khiêm là kẻ “tàn độc xảo trá, như rắn độc ẩn mình trong bóng tối”, nghe thôi đã thấy chẳng dễ hòa hợp gì.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Không biết hắn sẽ xuất hiện bằng cách nào đây...

 

Đang nghĩ ngợi, một nha hoàn từ ngoài đi vào, khẽ thưa bên tai Cố thị: “Phu nhân, Chu tiên sinh có việc gấp xin cầu kiến—”

 

“Có phải ca ca về rồi không?!” Đại tiểu thư lập tức hét lên đầy hưng phấn như phản xạ có điều kiện.

 

Đường Tiểu Bạch trong lòng khẽ động, cũng thấy khả năng này không nhỏ.

 

Thế nhưng khi Chu Tuấn đến gần, thần sắc nghiêm trọng: “Vừa rồi người dưới báo, trong phủ phát hiện kẻ khả nghi—”

 

Cái gì? Lại có kẻ khả nghi?

 

Đường Tiểu Bạch hoảng hốt, không lẽ cảnh giới phủ Yến Quốc công kém vậy sao?

 

“Ta đã sai người canh gác lục soát. Trước khi bắt được đối phương, xin phu nhân và hai vị tiểu thư tạm thời ở lại nội đường, đừng rời đi!”

 

“Là kẻ thế nào? Áo đen? Che mặt? Bị thương nặng?” Nàng chỉ muốn xác nhận xem có đúng là mô-típ quen thuộc không.

 

Chu Tuấn liếc nàng một cái đầy phức tạp, gật đầu lặng lẽ.

 

“Phát hiện ở đâu?” Đừng nói lại là hoa viên sau nhé?

 

Chu Tuấn ánh mắt trầm xuống: “Ở tiểu viện Nguyên Tiêu—”

 

Lời chưa dứt, cô bé đã kêu thất thanh: “A Tiêu! A Tiêu và A Nguyên đâu rồi?”

 

Đường Tiểu Bạch kéo tay Chu Tuấn, tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

 

Chu Tuấn vỗ nhẹ tay nàng trấn an: “Là  A Nguyên báo tin—”

 

“Vậy còn A Tiêu?”

 

A Nguyên ra báo tin, chứng tỏ đã thoát được. Còn A Tiêu thì sao?

 

Đừng nói lại là tự mình ở lại đối phó kẻ xấu, nhường người khác đi báo tin nữa nhé!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Tuấn ánh mắt d.a.o động, chưa kịp trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng của Phó Liệt – thống lĩnh vệ binh trong phủ: “Phu nhân, Chu tiên sinh!” Giọng đầy gấp gáp.

 

Chu Tuấn sắc mặt biến đổi, lập tức xoay người ra ngoài: “Bắt được rồi à?”

 

Đường Tiểu Bạch đứng trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng hỏi xong thì im bặt, rồi giọng Chu Tuấn lại vang lên: “Xin Phó tướng siết chặt canh phòng toàn phủ, không cho người ra vào!”

 

Chu Tuấn quay lại, vẻ mặt càng thêm nặng nề, nhưng lại chắp tay nói với Cố thị: “Là người hầu bên dưới nhìn nhầm, không có kẻ khả nghi.”

 

Cố thị nhìn ông một lúc rồi “ừ” nhẹ một tiếng, đứng dậy dịu dàng dặn dò: “Đêm nay trời lạnh buốt, bảo người ở mỗi viện thêm một bình rượu, hai món ăn. Ngoài mấy người của Phó thống lĩnh đi tuần, những ai còn lại đều ở yên trong phòng nghỉ ngơi, không cần ra ngoài nữa.”

 

Khi người hầu lĩnh lệnh rời đi, Cố thị liếc nhìn Chu Tuấn, nhẹ giọng nói: “Đi thôi—”

 

Tiểu viện Nguyên Tiêu là cái tên do Đường Tiểu Bạch đặt. Viện cũ không lớn, vị trí hơi hẻo lánh, xung quanh không có dãy nhà nào liền kề nên càng thêm vắng vẻ lạnh lẽo.

 

Lúc này ngoài viện chỉ còn khoảng mười tên vệ binh, bóng tuyết lay động, tĩnh lặng như tờ.

 

Đường Tiểu Bạch liếc thấy A Nguyên đang đứng run rẩy giữa đám người, trên người chỉ khoác chiếc áo mỏng, tóc tai rối bù như vừa vội vàng chạy ra, ánh mắt vì sợ hãi mà ngơ ngác.

 

Nhưng lúc này nàng không còn tâm trí quan tâm đến A Nguyên, chỉ lướt qua một cái rồi vội vã theo sát bước chân của Cố thị và Chu Tuấn vào viện.

 

Cố thị vừa vào cửa đã khựng lại. Đêm tuyết tĩnh lặng, đến cả tiếng dừng chân cũng nghe rõ ràng.

 

Đường Tiểu Bạch len lén ló đầu ra sau lưng Cố thị nhìn. Trong sân không thắp đèn, vì thế rõ ràng thấy cửa phòng A Nguyên khép hờ, ánh đèn yếu ớt hắt ra từ khe cửa.

 

Cố thị hít sâu một hơi, giọng nói dù run rẩy vẫn gắng bình tĩnh: “Thắp hết đèn trong viện lên!”

 

Giọng bà vốn luôn nhẹ nhàng dịu dàng, lần này lại vang lên rõ ràng, âm vang trong khoảng sân yên tĩnh.

 

Gần như ngay sau đó, trong phòng A Nguyên có động tĩnh. Ánh sáng chập chờn, một bóng người che lấp khe sáng nơi cửa.

 

Đường Tiểu Bạch theo bản năng nín thở, rồi “kẹt” một tiếng, cửa mở ra.

 

Dưới ánh đèn mờ hiện lên một thân hình cao gầy, người nọ vịn khung cửa, dáng không hẳn thẳng tắp,  lười nhác mà rất đẹp mắt, eo đeo một thanh đao, tuy lười biếng nhưng vẫn để  lộ ra khí thế sắc bén.

 

Hắn dừng lại chốc lát trước cửa, rồi bước ra ngoài.

 

Khoảnh khắc bước khỏi mái hiên, ánh đèn Cố thị dặn dò  đồng loạt sáng lên, chiếu rõ gương mặt người đó.

 

Y phục đen, không bịt mặt, chắc là đã tháo ra. Tóc rối, vài lọn xõa trước trán, phủ lên gương mặt một lớp bóng tối.

 

Ngũ quan mềm mại,  cằm  nhọn, giống hệt mấy mỹ thiếu niên trong manga mà nàng từng thấy, tuấn mỹ đến yêu nghiệt.

 

Hắn nheo mắt vì chói, nhưng còn chưa kịp nói gì, Đường Kiều Kiều đã hét to một tiếng rồi lao thẳng vào lòng hắn.

 

Thiếu niên yêu nghiệt kia theo phản xạ dang tay đón lấy mỹ nhân đang nhào tới, bị đụng đến lùi hai bước, tựa vào khung cửa rồi mới bật cười khẽ.

 

Quả nhiên là hắn... Trước khi thấy người, Đường Tiểu Bạch đã đoán ra.

 

Người mà Chu Tuấn phải bảo vệ bí mật hành tung, khiến Cố thị đích thân tới gặp—

 

“Ca ca!” Đường Kiều Kiều luống cuống thoát khỏi vòng tay hắn, “Huynh bị thương rồi!”

 

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà—” Đường Tử Khiêm thản nhiên đẩy nàng ra, bước lên vài bước về phía Cố thị, nắm lấy tay bà đang nhào tới, quỳ một gối xuống.

 

“Mẫu thân, con về rồi—”

 

Dù phủ đã phong tỏa, Đường Tử Khiêm vẫn ở lại trong phòng A Nguyên.

 

Sau khi xử lý xong vết thương, hắn khoác áo choàng vừa được mang tới, thu người dài ngoằng lại ngồi trên chiếc giường nhỏ, môi mỉm cười, để mặc người nhà tha hồ ngắm nhìn.

 

“Sao con lại… về như thế này?” Cố thị nhẹ nhàng chạm vào vết thương vừa được băng bó, nước mắt vừa dứt lại trào ra.

 

Đường Tiểu Bạch liếc nhìn vết thương của hắn. Dù không thấy rõ, nhưng mùi m.á.u tanh nồng khắp phòng cũng đủ hiểu không hề nhẹ.

 

Về sớm, cải trang, mang thương tích—lần trở về này của Đường Tử Khiêm quả không hề dễ dàng!