Trong phòng lại thắp thêm vài ngọn đèn, chiếu rõ gương mặt của Đường Tử Khiêm.
Không giống như hình tượng tàn nhẫn, độc ác được mô tả trong sách, lúc này hắn đối diện với người thân nở nụ cười ấm áp.
Hắn đưa tay lau giọt lệ nơi khóe mắt của mẫu thân, thuận thế ôm lấy bà, cười nói:
"Mọi người biết ta sắp về, nếu đến trước giao thừa mà còn chưa tới, chắc chắn mẫu thân với các muội sẽ nhớ ta đến không yên lòng mất thôi!"
Cố Thị tựa vào vai hắn, bật cười trong nước mắt.
Đường Tử Khiêm cũng khẽ mỉm cười, vươn tay còn lại ôm lấy Đường Kiều Kiều, ngẩng đầu lại thấy Đường Tiểu Bạch đứng ở bên cửa, khẽ cong môi, cười trêu chọc:
"Tiểu Bạch sao không lại đây? Không nhận ra a huynh nữa rồi à?"
"Không phải..." Đường Tiểu Bạch lúng túng nhích bước vào trong, lí nhí đáp, "Phòng nhỏ quá..."
Đây vốn là phòng của hạ nhân, chật chội đến mức chỉ mình Đường Tử Khiêm đứng trong đã thấy chật ních, huống hồ còn có Cố Thị với Đường Kiều Kiều, nàng biết ý nên cùng Chu Tuấn đứng ở mép cửa.
Vừa mới tới gần đã bị Đường Tử Khiêm kéo vào, cùng Cố Thị và Đường Kiều Kiều bị hắn ôm cả vào lòng.
Đường Tử Khiêm siết chặt hai tay, cười nói: "Cuối cùng cũng gặp được mọi người rồi!"
Không hiểu sao sống mũi Đường Tiểu Bạch cay xè, thầm nghĩ: sau này huynh đừng nhất thời hồ đồ mà thích Tần Khuynh Dung nữa đấy...
...
"Ngay từ đầu ta đã tính toán trước sẽ lặng lẽ rời đi, cũng đã bàn với Trình Phó tướng , hắn sẽ yểm hộ cho ta."
"Vậy vết thương của huynh thì sao?" Đường Kiều Kiều lo lắng hỏi.
Đường Tử Khiêm xoa nhẹ vai nàng trấn an, khi nhìn sang Chu Tuấn thì ánh mắt nghiêm lại:
"Ta cải trang đi một mình, dọc đường đều không có gì bất thường, cho đến khi cách cửa thành phía tây hơn mười dặm, gặp mai phục!"
Trong phòng lập tức yên lặng.
"Không chừng... g.i.ế.c nhầm người?" Đường Tiểu Bạch dè dặt hỏi.
Theo lời Đường Tử Khiêm thì việc hắn rời đội quân là hành động âm thầm, nếu có ai trong quân phát hiện cũng chưa chắc biết hắn đi trước vào kinh. Người biết chỉ có Trình Phó tướng .
Mà đã giao việc yểm hộ cho Phó tướng, hẳn là cực kỳ tín nhiệm, nàng cũng không tiện nghi ngờ lung tung.
Vậy chỉ còn một khả năng duy nhất.
Không ai biết Đường Tử Khiêm sẽ vào kinh sớm, thì việc bị mai phục không thể là có người cố tình chờ sẵn. Vậy là bị g.i.ế.c nhầm?
"Không phải g.i.ế.c nhầm!" Đường Tử Khiêm cười lạnh, "Ta lặng lẽ hồi kinh, dọc đường rất ít lộ mặt, bọn chúng mượn cớ để ép ta xuất đầu lộ diện rồi mới ra tay!"
Trong phòng lặng đi một thoáng. Chu Tuấn cất lời: "Không thể là Trình Phó tướng. Nếu là người hắn sắp đặt, đã không đợi đến gần kinh thành mới động thủ."
"Vậy còn ai biết hành tung của huynh trưởng ?" Đường Kiều Kiều nhíu mày.
Mọi người đều lắc đầu không hiểu. Đột nhiên, cô bé bên cạnh khẽ rùng mình.
"Tiểu Bạch lạnh rồi sao? Lại đây, cho huynh ôm cái nào!" Đường Tử Khiêm nhoẻn miệng cười, chìa tay ra.
Đường Tiểu Bạch vội lắc đầu. Nàng không quen bị con trai lớn như vậy ôm ấp đâu.
Cố Thị mỉm cười, lại hỏi: "Con bị thương như vậy, nên ở nhà nghỉ vài hôm rồi hãy đi. Bên kia, Chu tiên sinh sẽ cho người theo dõi tình hình."
Đường Tử Khiêm lắc đầu: "Giờ hành tung đã lộ, ta phải nhanh chóng trở về, tránh để Trình Phó tướng gặp trục trặc."
Đường Tiểu Bạch ngửi thấy mùi m.á.u trong phòng vẫn chưa tan hết, không nhịn được mà nói:
"Nếu đã có thể gặp chuyện, thì có khi bây giờ đã xảy ra rồi. Vội vàng đi lúc chưa lành thương, lỡ ra ngoài lại bị chặn g.i.ế.c thì sao?"
Từ nãy đến giờ Đường Tử Khiêm luôn cười đùa như thể đang chọc con nít, giờ mới hơi nhướng mày, đánh giá nàng một lượt rồi cười bảo:
"Tiểu Bạch quả nhiên lớn rồi, biết lo cho huynh nữa kìa!"
Đường Tiểu Bạch hơi đỏ mặt. Cũng không đến mức quá lo đâu...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhị tiểu thư nói rất đúng. Lúc này quan trọng nhất là an toàn của đại công tử. Dù thế nào, ở phủ Yến Quốc công cũng không thể để người gặp nguy hiểm." Chu Tuấn cũng tiếp lời.
Thấy cả Chu Tuấn cũng nói thế, Đường Tử Khiêm mới gật đầu.
Cố Thị thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói: "Chỗ này đơn sơ, phòng của con Kiều Kiều với Tiểu Bạch đã dọn sẵn cho con rồi, qua đó ở nhé?"
Đường Tử Khiêm cười lắc đầu từ chối: "Nơi này vắng vẻ, ta ở đây cũng bớt gây chú ý."
Chu Tuấn cũng gật đầu tán thành: "Nói là A Tiêu bệnh rồi, mời Phong thần y tới xem là hợp lý."
"A Tiêu?" Đường Tử Khiêm thấy cái tên lạ lẫm.
Chu Tuấn mỉm cười: "Là hạ nhân từng cứu Nhị tiểu thư, ở căn phòng đối diện—"”vừa nói vừa liếc ra ngoài một cái.
Đường Tiểu Bạch cũng nhìn theo. Nhưng với góc độ của nàng thì chẳng thấy gì.
Với động tĩnh thế này, nếu A Tiêu có trong phòng thì hẳn đã phát hiện khác thường, có khi đang ở ngoài?
Chu Tuấn chỉ liếc một cái rồi quay lại, tiếp lời: "A Tiêu và A Nguyên ở phòng này, hiện đều là thư đồng của Nhị tiểu thư."
Đường Tử Khiêm bật cười: "Thư đồng? Ha ha ha..."
Đường Tiểu Bạch đỏ mặt không nói gì.
"A Tiêu có ân cứu mạng với Nhị tiểu thư, không thể so với nô bộc thông thường, Phong thần y cũng từng xem qua cho cậu ta, vừa hay có thể che mắt chuyện đại công tử bị thương." Chu Tuấn nói.
Cố Thị thấy có lý, cũng không nói thêm, nhưng nhìn quanh căn phòng vẫn nhíu mày: "Hay cứ chuyển về nhà chính ở đi, ta bảo Họa Mi đến chăm sóc con—"
"Không cần, ta cứ ở đây." Đường Tử Khiêm vẫn từ chối, không biết nghĩ gì, bất ngờ nằm phịch xuống giường, vươn vai, cong môi cười: "Bảo A Nguyên đến hầu hạ ta là được rồi!"
...
Đường Tiểu Bạch theo Cố Thị và Đường Kiều Kiều ra khỏi phòng A Nguyên, vừa liếc mắt đã thấy tiểu tổ tông đang đứng yên dưới hành lang, bóng người mảnh dẻ lặng lẽ in trên nền tuyết, đôi mắt đen tuyền xinh đẹp quét nhẹ qua mọi người rồi dừng lại nơi nàng.
Đường Tiểu Bạch lặng lẽ tiến lên hai bước, khẽ nói:
"Ổn rồi, mau vào đi!" Nghĩ một lát, lại dặn, "Đừng để lộ chuyện gì đấy!"
Thấy hắn ngoan ngoãn gật đầu, nàng mới đuổi theo Cố Thị ra ngoài.
Ra đến cổng viện thì gặp A Nguyên đang đi vào, ánh mắt chạm phải bóng người kia thì sững sờ.
A Nguyên trông rất tệ, trên người còn vương mùi máu, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, môi tái xanh, thân hình khẽ run lên.
"Sao thế?" Cố Thị chau mày nhìn A Nguyên.
" Nô tài r a ngoài vội quá, chưa kịp khoác thêm áo, hơi lạnh một chút ạ."
Cố Thị gật đầu, dặn mấy câu đại loại như "phục vụ cho tốt" rồi cùng mọi người rời đi.
Trước khi đi, Đường Tiểu Bạch vẫn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn. Chỉ thấy A Nguyên chầm chậm bước về phòng mình, bóng lưng cứng ngắc như thể đang sợ hãi điều gì.
Nàng nhớ lại lúc nãy khi còn trong phòng, Đường Tử Khiêm nhắc đến A Nguyên, giọng điệu có chút kỳ lạ, không khỏi cảm thấy bất an trong lòng.
Chẳng lẽ trước khi A Nguyên ra mặt tố giác hung thủ, đã xảy ra chuyện gì đó? Hay đã đắc tội với đại công tử, giờ sợ bị trả thù?
...
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tiểu viện Nguyên Tiêu không lớn, dù bước chậm đến đâu, cuối cùng cũng phải về đến nơi.
A Nguyên vừa bước vào cửa phòng—
"Đóng cửa!" Người đang chiếm giường hắn nằm lười nhác ra lệnh.
A Nguyên lặng lẽ khép cửa lại.
"Lại đây!"
Hắn ngoan ngoãn bước tới.
Trên giường, thiếu niên tuấn mỹ đến mức yêu nghiệt đang gối đầu lên hai tay, nửa cười nửa không nhìn hắn.
"Ai phái ngươi đến đây?"