"Ta tin nhị tiểu thư nói là thật."
Dưới thanh âm trong trẻo, bình lặng của thiếu niên, lớp tuyết phủ trên cành khô bỗng lả tả rơi xuống, đáp lên bờ vai mỏng manh của hắn.
Tiếng tuyết rơi nhẹ nhàng đến lạ, như xoa dịu lòng người. Trong khoảnh khắc ấy, lòng Đường Tiểu Bạch trở nên thanh tĩnh, mọi nỗi phiền muộn khó nói trong n.g.ự.c cũng lặng lẽ tan đi.
“Sao ngươi lại tin ta?” Vừa hỏi xong, Đường Tiểu Bạch lập tức hối hận.
Người ta nói thế phần nhiều là để an ủi nàng, nàng lại truy hỏi chẳng khác nào vạch trần ý tốt của người ta?
"Vượt ngục chẳng phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa sau khi Triệu Cảnh trốn ra lại bặt vô âm tín, ắt hẳn đã có nơi nương thân, bằng không sao có thể ẩn mình sâu như vậy? Tuy trước nay Triệu Cảnh chưa từng lộ ra quan hệ gì với Tấn vương, nhưng mỗi lần hắn gây họa đều thấp thoáng bóng dáng Tấn vương phía sau. Dù chưa rõ Triệu Cảnh có giá trị đặc biệt gì với Tấn vương, nhưng lời hoài nghi của nhị tiểu thư không phải không có căn cứ."
Đường Tiểu Bạch ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu, trong lòng có chút cảm động. Chính nàng cũng chưa nghĩ sâu được đến thế…
“Nếu huynh trưởng ta cũng suy nghĩ được như ngươi thì tốt biết mấy.” Đường Tiểu Bạch cảm khái.
Khóe môi Lý Mặc khẽ cong lên. Đường Tử Khiêm nghĩ sao hắn không rõ, nhưng bản thân hắn thì đã cân nhắc rất lâu mới có thể tìm được lý lẽ để chứng minh cho mối hoài nghi của nhị tiểu thư.
Dẫu cho lý do nàng nghi ngờ Lý Sơ chưa thật xác đáng, song một khi nàng đã ngờ vực, nếu đến cả hắn cũng không tin, e rằng nàng sẽ tổn thương.
Quả nhiên, khi hắn nói ra lý do, ánh mắt nàng liền sáng rực như sao, dáng vẻ cũng trở nên thân thiết hơn với hắn, đến độ ngay cả huynh ruột Đường Tử Khiêm của nàng, có lẽ cũng chẳng sánh bằng.
Lý Mặc cảm thấy lâng lâng, song thần sắc vẫn bình thản:
"Đại công tử lớn tuổi, thấy nhị tiểu thư còn nhỏ, lời nói chưa chắc đáng tin. Không giống như ta đây, lời của nhị tiểu thư, ta lúc nào cũng cho là có ba phần đạo lý."
Đường Tiểu Bạch phì cười, không nhịn được nữa., Sao lại lôi cả Đường Tử Khiêm ra giễu cợt rồi?
Thái độ này… thật là không đứng đắn chút nào!
Đường Tiểu Bạch khẽ nhón chân phủi lớp tuyết trên vai hắn, miệng cười tươi:
"Được rồi, ngươi mau quay về đi. Mấy ngày tới nhớ ngoan ngoãn, hầu hạ huynh trưởng ta cho tốt —"
Nghĩ đến cảnh A Nguyên bị sai vặt chạy tới chạy lui, nàng lại bổ sung thêm hai câu:
" huynh Trưởng ta bị thương, tính tình có lẽ sẽ khó chịu đôi chút. Thân phận huynh ấy như thế, việc nên nhẫn thì cứ nhẫn, nếu chiếm được cảm tình của huynh ấy, sau này đối với tiền đồ của ngươi cũng có lợi."
Lý Mặc khẽ gật đầu, “Ừm” một tiếng: “Ta biết thân phận của mình.”
Trông theo bóng dáng nhỏ nhắn xù của nàng khuất sau cửa nội viện, lúc này Lý Mặc mới xoay người trở về tiểu viện Nguyên Tiêu.
Vừa đến cửa phòng A Nguyên, đã thấy hắn đang quỳ bên giường xoa bóp chân cho Đường Tử Khiêm.
Đường Tử Khiêm vốn đang tựa đầu gối tay, mắt khép hờ nghỉ ngơi, thoáng thấy Lý Mặc bước vào liền mở mắt, uể oải nói:
"Chút sức cũng không có, tránh ra một bên đi, bảo A Tiêu vào!"
A Nguyên lặng lẽ đứng dậy, lui ra tới ngưỡng cửa. Đường Tử Khiêm lại sai bảo:
"Đứng ngẩn người làm gì, đi bẻ một nhánh mai về đây, rồi qua chỗ đại tiểu thư lấy một bình mai cho ta cắm!"
"Vâng." A Nguyên đáp khẽ, giọng khô khốc.
Lý Mặc đưa mắt nhìn hắn một cái. Cúi đầu, cung kính, dáng vẻ ngoan ngoãn. Ngoan đến mức không giấu nổi sự nhẫn nhịn đang dâng lên trong đáy mắt.
“Đại công tử biết lai lịch của A Nguyên?” Lý Mục vừa hỏi vừa bước đến bên giường, ánh mắt lướt qua chân Đường Tử Khiêm.
Đường Tử Khiêm vội vàng rút chân về, ngồi xếp bằng lại, đáp: “Lai lịch gì? Không biết! Ta hỏi rồi mà hắn không chịu nói.”
Hắn vỗ nhẹ lên mép giường, ý bảo Lý Mặc ngồi xuống. Lý Mặc chắp tay sau lưng, đứng lặng trước giường, nói:
“Cô đã sai người điều tra, cũng không phát hiện gì dị thường. Đại công tử không cần làm khó hắn nữa.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tuy bình thường hắn cũng thấy A Nguyên không vừa mắt, nhưng dù sao hắn cũng là người bên cạnh nhị tiểu thư, mà nhị tiểu thư xưa nay vẫn luôn thương xót hạ nhân. Nếu để nàng biết A Nguyên ở trong tay Đường Tử Khiêm phải chịu khổ, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.
Mà hắn… không muốn thấy nàng đau lòng vì người khác.
Đường Tử Khiêm dĩ nhiên chẳng hay biết trong lòng hắn đang ngổn ngang trăm mối, chỉ thản nhiên nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Quản hắn có lai lịch làm gì, giờ đã là hạ nhân trong phủ ta, ta sai khiến thì đã làm sao?”
“Chỉ là đừng quá tay, kẻo hắn lại đem chuyện ra ngoài truyền đi.”
“Chuyện ấy đương nhiên rồi!” Đường Tử Khiêm gật đầu, đánh giá hắn một lượt rồi hỏi: “Độc của điện hạ đã giải hết chưa?”
Lý Mặc không đáp, chỉ hỏi lại: “Quốc công sai ngươi hồi kinh là có an bài gì?”
Đường Tử Khiêm mỉm cười: “Phụ thân lệnh cho thần tận lực hiệp trợ điện hạ.”
“Hiệp trợ thế nào?”
“Điện hạ bảo sao thì là vậy.”
Lý Mặc ngừng lại một chút, hỏi tiếp: “Phía Trình Trí Độ đã cho người đi dò xét chưa? Dự định bao giờ quay về?”
“Chu Tuấn sẽ phái người đi dò,” Đường Tử Khiêm cười cười, “Dù Trình phó tướng có vấn đề hay không, thần cũng sẽ viện cớ bị thương mà ở lại phủ tĩnh dưỡng vài ngày, đợi bọn họ ra đến ngoại thành kinh đô rồi mới quay về.”
Lý Mặc gật đầu, nói: “Lần này ngươi bị thích khách tập kích, bất kể là ai đứng sau, e là cũng không thể kết thúc qua loa.”
Nghe vậy, sống lưng Đường Tử Khiêm bất giác thẳng tắp, ánh mắt sáng lên: “Muốn chơi lén lại sao?”
Lý Mục nhìn hắn chăm chú: “Ra tay trước chiếm tiên cơ.”
Khóe môi Đường Tử Khiêm khẽ cong lên: “Điện hạ cho thần mượn mấy người?”
Mùng 10 tháng Giêng, ba nghìn tinh binh của Đình Châu phụng chỉ vào kinh áp giải tù nhân, hành quân đến Huyện Hàm Dương, liền kề kinh thành.
Đêm đó, nghỉ tại trạm dịch Lâm Cao, ngoại ô Hàm Dương.
Tiết lập xuân chưa đến, đêm còn lạnh sâu. Giờ Tuất vừa qua, đèn đuốc đã tắt, dù có tiếng bước chân lính tuần đêm, cũng chỉ càng làm nổi bật vẻ trống trải, tĩnh mịch.
Giữa bầu không khí im lìm ấy, bỗng vang lên một tiếng hô thất thanh: “Có thích khách!”
Lính tuần nghe tiếng lập tức hành động, lao nhanh về phía phát ra âm thanh. Vừa chạy đến nơi, đã thấy mấy bóng đen từ một tiểu viện phía sau trạm dịch lao ra, liền chia nhau đuổi bắt.
Lúc này, tiếng hô đã kinh động đến các quan viên nghỉ trong phòng khác, bóng người đổ ra bốn phía, đổ dồn về phía tiểu viện ấy.
Tới trước cửa viện, lại bị đội quân đến trước chặn lại.
“Trình Phó tướng !” Một vị lang trung bộ Binh được cử tiếp đón quân Đình Châu vào kinh bước ra khỏi đám đông, cau mày tức giận:
“Hạ quan nghe tiếng hô có thích khách như vang lên từ phòng của Đường tiểu tướng quân, Trình phó tướng không vào xem tiểu tướng quân có an nguy gì không, còn ngăn cản chúng ta là có ý gì?”
Trong mắt Trình Trí Độ đầy vẻ nghi ngờ kinh hãi. Hắn cũng là nghe tiếng gọi mà chạy tới, thậm chí còn tận mắt trông thấy thích khách tháo chạy.
Nhưng —
“Trình Phó tướng mấy hôm nay trăm phương ngàn kế ngăn cản chúng ta gặp Đường tiểu tướng quân, rốt cuộc là có dụng ý gì? Tiểu tướng quân dù có bệnh nặng, chẳng lẽ đến cả thăm nom cũng không được sao? Ngày mai lễ bộ nghênh đón ở ngoại thành, chẳng lẽ tiểu tướng quân cũng cứ thế mà tránh mặt mãi?”
Lang trung bộ Binh lạnh giọng chất vấn. Trình Trí Độ cau mày, vô thức liếc nhìn vào bên trong viện sau lưng.
Đúng vào lúc ấy, cửa viện bất ngờ bật mở — Người bước ra là thân binh cận vệ của Đường Tử Khiêm, ánh mắt sắc lạnh lướt qua đám người, rồi chắp tay với Trình Trí Độ:
“Trình Phó tướng , vừa có thích khách đột nhập, tiểu tướng quân sai mạt tướng tới hỏi tình hình tù binh.”
Trình Trí Độ gật đầu: “Ta đã tăng cường nhân thủ canh giữ. Không rõ tiểu tướng quân có bị thương gì không?”
Ánh mắt thân binh trầm xuống:
“Tiểu tướng quân bị thương do thích khách gây ra, mạt tướng lập tức đi mời quân y,” nói rồi nghiêng người nhường lối, “Chư vị, mời —”
Cửa viện rộng mở, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Trình Trí Độ thoáng sững sờ. Chẳng lẽ… vừa mới quay về?
Vị thiếu niên tướng quân tuấn tú, phong lưu tựa người trên giường, tay trái ấn lên vết thương m.á.u chảy đầm đìa, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua chúng tướng, thở dài:
“Bản tướng quân xưa nay hòa nhã, chưa từng kết thù với ai, chỉ có điều thủ hạ từng lấy mạng hàng trăm tên người Đột Quyết;”
“Lần này bọn thích khách xuất hiện quá kỳ quặc, e là có kẻ thông đồng với tàn binh Đột Quyết…”