Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 87: Tiểu Bạch vì sao ghét Tấn Vương



“Thần vừa rời khỏi Đình Châu không bao lâu thì phát hiện có người lén theo dõi, bèn giả vờ nhiễm bệnh, muốn dẫn rắn ra khỏi hang. Không ngờ đối phương mãi đến khi đến Hàm Dương mới ra tay.”

 

“Vì thế, thần suy đoán đối phương vẫn đang chờ đợi một thời cơ dễ ra tay hơn—” Dừng lại một chút, “—hoặc là, chờ viện binh đủ mạnh!”

 

Hoàng đế yên lặng nghe hết, khẽ mỉm cười, lại hỏi: “Tử Khiêm bị thương thế nào?”

 

Chuyển đề tài đột ngột như vậy, nhưng Tử Khiêm cũng không lấy làm bất ngờ. Hắn đưa tay xoa vết thương, cười nói:



“Thần đã có đề phòng từ trước, chỉ bị chút thương ngoài da thôi. Ngự y cũng đã bôi thuốc rồi. Chỉ cần bệ hạ thưởng thêm cho thần vài tháng nghỉ ngơi, không bao lâu sau, thần lại có thể ra trận vì bệ hạ g.i.ế.c địch!”

 

Hoàng đế cười khẽ: “Ngươi đã có dự liệu từ sớm, sao còn để bị thương?”

 

Tử Khiêm thở dài: “Thần đoán được kẻ theo dõi sẽ ra tay, nhưng không ngờ số lượng thích khách lại nhiều hơn  thần thăm dò đến ba lần!”

 

Lông mày hoàng đế nhíu lại, rồi nhanh chóng giãn ra. Ông gật đầu: “Khó cho ngươi rồi.”

 

Tử Khiêm  cúi người, không ngừng xưng “không dám”, lại thề thốt vài câu trung thành, lúc này sắc mặt hoàng đế mới dịu xuống.

 

Tấu đối trước điện xong, hoàng thượng còn giữ lại ban yến chúc mừng. May mắn là Tử Khiêm bị thương, chỉ cần có mặt một lát rồi có thể trở về nghỉ ngơi.

 

Về đến phủ, vừa thay triều phục xong, Tử Khiêm  không buồn ngồi cho ngay ngắn, lười biếng ngả người lên một cái bàn thấp, cười uể oải:



“Bệ hạ nói định tổ chức lễ b.ắ.n tên ngay tại cổng thành, triệu các sứ thần bốn phương đến dự—” Hắn cười khẩy một tiếng, “—muốn dùng đúng cây cung gỗ mun của Phi Hổ tướng quân thời Thái Tổ!”

 

Đường Kiều Kiều hít vào một hơi lạnh: “Chẳng phải như thế sẽ khiến huynh vết thương chồng vết thương à?”

 

“Không chỉ vậy đâu,” sắc mặt phu nhân Cố Thị  trầm xuống, “Cung gỗ mun cần lực tay đến một trăm hai mươi cân, cho dù Tử Khiêm không bị thương cũng khó kéo nổi. Nay với vết thương hiện tại, nếu cưỡng ép kéo cung, e rằng hai tay sẽ phế mất!”

 

Đường Kiều Kiều lại hít thêm một hơi lạnh. Đường Tiểu Bạch  thì hoàn toàn không hiểu nổi:



“Đã biết không kéo nổi, thì sao không lên đó nhận thua luôn cho xong?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Đường Kiều Kiều trừng mắt nhìn nàng: “Huynh trưởng là anh hùng bậc nào, sao có thể nhận thua được chứ!”

 

Lời còn chưa dứt, đã khiến Tử Khiêm ho sặc một trận.

 

Đường Tiểu Bạch vẫn không thể đồng tình với cái gọi là “giữ thể diện” của bọn họ, nghiêm túc khuyên nhủ:



“Huyny trưởng, sĩ diện thì quan trọng đấy, nhưng cánh tay càng quan trọng hơn. Huynh nghĩ xem, mặt mũi là của huynh, nhưng thân thể tay chân là do cha mẹ sinh thành! Không kéo được thì nhận thua có gì mất mặt? Đây mới là hiếu đạo!”

 

Hừ! Đối phó với mấy người cổ đại này thì phải biết nói vào chỗ nào, nàng đã nghiền ngẫm kỹ từ lâu rồi!

 

Đường Tử Khiêm vừa ho vừa đáp: “Không đến mức ấy… khụ khụ… ta không bị thương thì vẫn… khụ khụ… kéo được…”

 

Đường Tiểu Bạch bất lực lắc đầu. Quả nhiên là cùng một huyết mạch với đại tiểu thư, đều cố chấp giữ thể diện đến chết.

 

“Là ai đề xuất nghi thức b.ắ.n tên ở cổng thành vậy?” Phu nhân Cố Thị nhíu mày hỏi.

 

Nghi lễ b.ắ.n tên trước cổng thành, lại còn ngay trước mặt sứ thần các nước và tù binh người Đột Quyết, chỉ cần lùi một bước thôi cũng đã tổn hại thanh danh quốc gia.

 

Mà trùng hợp làm sao, Đường Tử Khiêm lại đang bị thương. Trùng hợp đến mức khiến người ta sinh nghi.

 

“Vẫn chưa rõ.” Đường Tử Khiêm ánh mắt sâu thẳm, lắc đầu, “Sẽ điều tra kỹ càng.”

 

Bỗng hắn liếc thấy vẻ mặt trầm ngâm của tiểu muội, bèn nhoẻn miệng cười, nhướng mày hỏi: “Tiểu Bạch lại nghi ngờ Tấn vương sao?”

 

Đường Tiểu Bạch cũng bắt chước hắn, nhướng mày đáp: “Muội đâu có nói gì, là huynh tự suy ra Tấn vương, chứng tỏ trong tiềm thức huynh cũng đang nghi ngờ hắn.”

 

Đường Tử Khiêm bật cười: “Tiểu Bạch sao lại ghét Tấn vương thế? Hắn từng bắt nạt muội à?”

 

Đường Tiểu Bạch lập tức tỉnh táo tinh thần. Huynh đã hỏi rồi thì muội sẽ kể hết cho nghe!

...

 

Chuyện kể suốt cả một buổi chiều. Không phải là Tấn vương có quá nhiều phốt, mà là từ chuyện Tấn vương lại lôi ra Triệu Cảnh, nhắc đến Triệu Cảnh lại kéo sang tên ăn mày Giả Tam Nhi, thế là hai tỷ muội thay phiên kể lại mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra khi Đường Tử Khiêm vắng nhà, chuyện tốt lẫn chuyện xấu không bỏ sót.

 

Nhất là những chuyện “tố tội”!

 

Chuyện nhỏ thì kể Nhan Tĩnh Tĩnh mặt dày bám lấy tỷ tỷ làm thơ, chuyện lớn thì nói Cố Tiểu Lục chê muội muội mập bị đánh là đáng đời —

 

“Khoan đã!” Đường Tiểu Bạch giơ tay ngắt lời, cúi đầu nhìn thân thể nhỏ nhắn của mình: “Ta mập chỗ nào?”

 

Rõ ràng thân hình của nàng hoàn toàn bình thường so với một bé gái cùng tuổi!

 

Tuy rằng tay hơi mềm, bụng có chút mỡ, mặt cũng có tí thịt...

 

“Ta có ăn gạo nhà hắn chắc?!” Đường Tiểu Bạch nổi đóa. Nàng vẫn còn là một đứa trẻ mà! Rõ ràng là nhỏ nhắn dễ thương!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đường Kiều Kiều gật đầu tán thành: “Tiểu Bạch chỉ ăn hơi nhiều thôi, nhưng nhà ta nuôi nổi!”

 

Đường Tiểu Bạch: …

“Tiểu Bạch còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ gầy thôi.” Đường Tử Khiêm cười trấn an.

 

Đường Tiểu Bạch: …

 

Chẳng thấy được an ủi gì cả.

 

Cho đến khi rời khỏi chỗ Đường Tử Khiêm, nàng vẫn thấy bực bội không thôi. Nàng còn nhỏ mà! Đang trong độ tuổi phát triển mà! Chẳng phải càng nên bổ sung nhiều dinh dưỡng sao?

 

Tại sao lại có cái gọi là "lo âu về vóc dáng" đè lên một đứa trẻ chưa đến mười tuổi chứ? Như vậy còn có nhân tính không?

 

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng bắt đầu tự hỏi — chẳng lẽ là do ít vận động quá?

 

Vậy có bài tập gì phù hợp với một tiểu thư nhà quyền quý thời cổ đại như nàng không?

 

Đang suy nghĩ, nàng đã đi ra đến cổng chính phủ Yến Quốc Công. Còn chưa kịp bước xuống bậc thang, đã nghe tiếng vó ngựa lộp cộp, bánh xe lăn kẽo kẹt — một cỗ xe ngựa dừng lại trước mặt nàng.

 

“Nhị tiểu thư.” Giọng nói thiếu niên trong trẻo mà trầm ổn kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.

 

“A Tiêu?” Nàng chớp mắt, liếc nhìn, rồi cong môi cười rạng rỡ: “Ngươi đang luyện đánh xe đấy à!”

 

Tiểu tổ tông nhà nàng đúng là tự giác! Tự hào ghê!

 

“Sao nhị tiểu thư lại buồn bực thế?” Lý Mặc chăm chú nhìn nàng hỏi. Lúc nãy khi nàng ra cửa, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt, rõ ràng có chuyện phiền lòng.

 

“Ơ… À? Không có gì…” Cái này phải giải thích sao ta…



“Chỉ là muốn ra ngoài cưỡi ngựa một chút.” Đường Tiểu Bạch đáp.

 

Bài tập tiêu mỡ nàng nghĩ ra được chỉ có cưỡi ngựa thôi.

 

Nhưng mà— Mắt nàng đảo quanh một vòng viện, tuy sân nhà cũng lớn, nhưng không đủ chỗ cho ngựa chạy.

 

Vẫn phải ra ngoại ô.

 

Nhưng nàng còn nhỏ, nếu muốn ra ngoại ô cưỡi ngựa thì nhất định phải có người đi theo, như vậy thì quá rườm rà, cũng không tiện để luyện tập hằng ngày.

 

Haiz…

 

Lý Mặc thấy nàng nhìn quanh tiền viện rồi lại dõi mắt ra ngoài phủ, ánh mắt vừa mong chờ vừa nuối tiếc, trong lòng cân nhắc một chút rồi thử hỏi:



“Trời vẫn còn sớm, hay là… ta đánh xe chở nhị tiểu thư ra ngoài dạo một vòng?”

 

Nghĩ kỹ lại, vì chuyện mừng năm mới rồi đến vụ huynh trưởng bị thương, tiểu cô nương này cũng đã lâu không ra ngoài chơi rồi.

 

Hở?

 

Đường Tiểu Bạch chớp mắt. Tiểu tổ tông muốn chở nàng đi hóng gió?

 

Đương nhiên là— “Được chứ!”



 

Xe ngựa rời phủ Yến Quốc Công, rẽ trái, đi dọc theo phố Đông-Tây của khu Nhân Lý.

 

Nắng chiều dìu dịu, bóng những căn nhà và con ngõ kéo dài thăm thẳm. Trên đường người qua lại không nhiều, xe ngựa cũng đi chậm rãi, tiếng bánh xe lọc cọc gợi một cảm giác nhàn nhã của tháng năm dài.

 

Đường Tiểu Bạch nhàn nhã tựa vào cửa xe, rèm xe cuốn lên một nửa, tiện cho nàng trò chuyện với tiểu phu xe mới nhậm chức.

 

“Ngươi từng đến Đông Thị chưa?” Đường Tiểu Bạch tùy tiện hỏi. Ra khỏi cửa luôn phải có đích đến, và hôm nay thì mục tiêu là dạo một vòng Đông Thị phía bắc khu Nhân Lý.

 

“Chưa.” Lý Mặc đáp.

 

Trước khi ra cửa, tiểu cô nương đã cuốn cho hắn một chiếc khăn lông dày quanh cổ chống gió, lại còn đội thêm một chiếc mũ lớn, che kín gần hết khuôn mặt, e là dù có gặp Đặng Liêu trên đường thì cũng không nhận ra.

 

Cô nương này, luôn nghĩ cho hắn một cách rất tự nhiên.

 

“Thích gì thì cứ nói, ta mua cho ngươi!” Tiểu cô nương có vẻ rất hào hứng, nói xong lại quay sang vung tay nhỏ:



“Các người cũng vậy! Nhìn trúng cái gì, bản tiểu thư mua hết cho!”

 

“Đa tạ nhị tiểu thư ban thưởng!” Mười mấy người đi theo trong ngoài xe đồng loạt hô vang.

 

Một câu đồng thanh có hơi… khoa trương quá, khiến không ít người ngoái nhìn, trên phố thoáng chốc yên tĩnh lại. Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt chui vào tai Đường Tiểu Bạch—