Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 88: Đừng nghịch ngợm.



“Cứu—ưm…”

 

Tựa như vừa mới hé miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, miệng  đã bị ai đó bịt chặt lại.

 

Đường Tiểu Bạch trong lòng khẽ giật mình: “Dừng xe!”

 

Lời còn chưa dứt, xe ngựa đã dừng lại dứt khoát gọn gàng. Đường Tiểu Bạch  chưa kịp khen kỹ thuật của tiểu xa phu đã vội chỉ hai tên thị tòng: “Qua bên đó xem thử!”

 

Tiếng động truyền đến từ sâu trong một con hẻm ven đường. Nơi này vẫn còn chìm trong ánh tà dương, nhưng con hẻm kia vì sâu và hẹp nên đã sớm chìm vào bóng tối.

 

Đường Tiểu Bạch đứng ngoài sáng, nheo mắt nhìn vào trong, song cũng chẳng thấy rõ gì,tới  khi phố Đông Tây rộ lại tiếng người, trong hẻm cũng không còn nghe được âm thanh yếu ớt khi nãy.

 

Đúng là nơi thích hợp để ra tay mưu hại!

 

Hai tên thị tòng đi vào chưa bao lâu đã đỡ một người ra, trông như bị đánh ngất.

 

“Kẻ hành hung có khoảng ba bốn người, vừa thấy chúng ta thì bỏ chạy, trong hẻm lại tối nên không nhìn rõ mặt mũi.” Thị tòng bẩm báo.

 

Đường Tiểu Bạch gật đầu, đưa mắt đánh giá kẻ bị hại. Là một nam tử xa lạ, độ tuổi chừng ba mươi, mặt trắng râu ngắn, diện mạo thư sinh nhã nhặn.

 

“Đưa đến y quán gần đây… ngươi đi báo quan!” Đường Tiểu Bạch phân phó đơn giản, rồi vỗ vai tiểu xa phu, “Đi thôi! Đến Đông thị!”

 

Chuyện này tuy tính chất không tốt, nhưng đối với nàng chỉ là một tình huống nhỏ bất ngờ, tiện tay giúp một chút, không mấy để tâm.

 

Mãi đến khi từ Đông thị trở về, nghe thị tòng đưa người đi chữa trị và báo quan hồi báo, nàng mới  giật mình kinh ngạc ——

 

“Lữ Hà Thanh Châu ? Chính là Lữ Hà ở Thanh Châu  kia?”

 

Hai tên thị tòng đưa mắt nhìn nhau. Họ nào biết “Lữ hà-Thanh Châu ” nào.

 

“Có phải ở tại Tấn Xương lý không?” Lý Mặc hỏi. Hắn cũng chỉ nghe danh Lữ Hà, chưa từng gặp mặt, nhưng khi nha môn lập án sẽ ghi lại nơi cư trú tại kinh thành.

Hai thị tòng đồng loạt gật đầu.

 

Đường Tiểu Bạch sửng sốt. Quả thật là Lữ Hà đó…

 

“Hắn đắc tội với ai mà bị hại như vậy?” Đường Tiểu Bạch hỏi.

 

Nếu đã là người nàng biết, tự nhiên sinh lòng tò mò. Nàng nhớ Lữ Hà có lai lịch không đơn giản,là đồng môn với  Trịnh thừa tướng, còn từng được Trưởng công chúa Phổ An tiến cử, suýt nữa trở thành phu tử khai tâm của nàng, ngay cả cậu cữu mẫu bên ngoại cũng  không làm gì được hắn, cuối cùng là tiểu tổ tông nhà nàng nghĩ cách hóa giải.

 

Sao giờ lại sa sút đến mức bị đánh úp giữa phố?

 

“Hắn khai là từ Đông thị về Tấn Xương lý, đến gần cổng đông Nhân Thân  thì vô tình làm ngã một lão nhân, đang định dìu ông cụ về nhà thì bị phục kích trong hẻm…

 

Thật quá đáng! Đường Tiểu Bạch nghe xong tức đến run người.

 

Dù nàng tự nhận không cùng phe với Lữ Hà, nhưng lần này Lữ Hà rõ ràng là người ngay bị hại.

 

Thế giới xuyên sách gì đây, đến cả người ngã cũng không thể đỡ à!

 

“Nhất định phải bắt được đám người đó!” Đường Tiểu Bạch nghiến răng, “Bằng không đạo đức sẽ lùi cả nửa thế kỷ!”

 

Lý Mặc liếc nàng một cái, môi mấp máy, nhưng rốt cuộc không nói gì. Đợi trở về phòng, hắn liền dặn dò: “Đi tra xem gần đây Lữ Hà đã gặp ai…”



 

Dù sao Đường Tiểu Bạch cũng không hiểu rõ gì về Lữ Hà, chỉ xem chuyện này như một vụ tha hóa đạo đức.

 

 Sau bữa ăn sáng hôm sau, đang định tiện miệng kể lại cho người nhà nghe chuyện hôm qua, lại bị Đường Tử Khiêm lên tiếng trước: “Tiểu Bạch hôm nay theo ta đến thăm ngoại tổ mẫu và các cữu cữu!”

 

Đường Tiểu Bạch hơi bất ngờ: “Huynh không phải đang ‘trọng thương’ sao?”

 

“Chưa nặng đến thế,” Đường Tử Khiêm cười ha ha, “Vết thương cũ đã gần khỏi, chỉ thêm mấy vết cho ngự y kiểm tra, nếu thật bị thương nặng thì hôm qua sao vào triều được?”

 

Cũng phải. Đường Tiểu Bạch gật đầu, rồi nghe đại tiểu thư rất hào hứng dặn người chuẩn bị xe ngựa.

 

Khi đứng dậy rời đi, phu nhân Cố Thị giúp Đường Tử Khiêm chỉnh lại áo mũ, nhẹ giọng dặn dò: “Đừng nghịch ngợm quá.”

 

Đường Tử Khiêm cười đáp: “Nhi tử nhớ rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đường Tiểu Bạch: ??? Hình như có chuyện gì đó ta chưa biết?



 

Huynh muội hai người mỗi người trở về phòng thay y phục ra ngoài, tới cửa, hai cỗ xe ngựa đã chuẩn bị xong.

 

Nam tử có chút thân phận trong thời buổi này thường cưỡi ngựa khi ra ngoài, nhưng Đường Tử Khiêm vì “bị thương” nên vẫn chọn ngồi xe.

 

Hắn đứng trước cửa, nhưng lại không vội lên xe, nhìn chiếc xe mà Đường Tiểu Bạch sẽ ngồi hôm nay, hơi sững sờ: “Ngươi… hắn… đánh xe cho muội à?”

 

Người ngồi ghế trước điều khiển xe, chẳng phải là… kẻ đó sao?

 

“Đúng vậy đúng vậy!” Đường Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, “A Tiêu biết đánh xe!”

 

Nghĩ ngợi, lại bổ sung một câu, “A Tiêu biết nhiều thứ lắm!” Ánh mắt đầy ẩn ý tiếp thị.

 

Đáng tiếc Đường Tử Khiêm không bắt được tín hiệu, vẫn một mặt khó tin: “Hắn… hắn làm được à?”

 

“Sao lại không được?” Đường Tiểu Bạch không vui, “A Tiêu đánh xe rất giỏi! Hôm qua còn đưa muội đến Đông thị dạo một vòng!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Đông thị? Đi Đông thị làm gì?”

 

“Đi dạo một vòng đó!”

 

Đường Tử Khiêm ngạc nhiên nhìn Lý Mặc. Theo lý mà nói, thời gian đang rất gấp, Thái tử điện hạ sao lại có rảnh rỗi đi dạo Đông thị với muội muội hắn?

 



Dưới sự thúc giục của Đường Tiểu Bạch, Đường Tử Khiêm cuối cùng cũng lên xe với vẻ mặt đầy hoài nghi.

 

Xe ngựa rời Yến Quốc Công phủ, chưa đến nửa khắc đã đến phủ Trưởng công chúa Kỷ quốc.

 

Trưởng công chúa  Kỷ quốc vừa thấy Đường Tử Khiêm thì lộ vẻ yêu thương:

 

“Không phải bị thương sao? Sao lại vội đến thế? Nghỉ ngơi hai ngày cũng không muộn, nếu nhớ tổ mẫu thì tổ mẫu tự tới thăm con cũng được…”

 

Đường Tử Khiêm thì cười tươi rói dỗ dành, dỗ đến mức khiến bà lão cười mãi không dứt.

 

Cho đến khi Đường Tử Khiêm đề nghị đi thăm cữu cữu bên  Cố phủ ở kế bên ——

 

“Con…” Trưởng công chúa  Kỷ quốc sững người, rồi nắm tay hắn cười bảo, “Con bây giờ đã lớn, đừng nghịch quá.”

 

Đường Tử Khiêm mỉm cười: “Tôn nhi nhớ rồi.”

 

Đường Tiểu Bạch: ??? Lại có chuyện gì ta không biết nữa đây?

 



Đến Cố phủ, trước tiên là đến đại phòng bái kiến. Cố gia đại phòng có ba trai một gái, con gái đã gả đi từ lâu, hai người con trai lớn đều đã có chức vị, giờ không ở nhà.

 

Khi Đường Tiểu Bạch theo huynh trưởng đến thăm phủ cữu cữu, ra tiếp đón bọn họ là đại cữu mẫu  Cố Thị và Cố Hồi.

 

Đại cữu mẫu thì không có gì đặc biệt, chỉ là Cố Hồi vừa trông thấy Đường Tử Khiêm liền có vẻ khẩn trương, như thể bài tập chưa làm xong mà lại gặp đúng lúc phu tử kiểm tra bất ngờ.

 

Đường Tử Khiêm cuối cùng cũng hàn huyên xong với đại cữu mẫu, ánh mắt chuyển sang nhìn Cố Hồi.

 

Đường Tiểu Bạch cảm thấy rõ thân hình nhỏ bé của Cố Hồi hơi cứng lại.

 

“Tiểu Ngũ cao lên không ít đấy!” Đường Tử Khiêm mỉm cười nhìn hắn.

 

Cố Hồi khẽ đáp một tiếng, liếc nhìn sắc mặt Đường Tử Khiêm, dè dặt nói: “Đường biểu ca, giờ đệ phải về hồ luyện bơi rồi…”

 

Đường Tiểu Bạch: …

 

Đường Tử Khiêm bật cười ha hả, vỗ vai hắn: “Không tệ! Tiểu Ngũ cũng lớn rồi, biết che chở cho các cô nương trong tộc rồi!”

 

Lúc này Cố Hồi mới khẽ thở phào một hơi. Đại cữu mẫu mỉm cười nhìn Cố Hồi, lại nhìn sang Đường Tử Khiêm, rồi bỗngt do dự, khéo léo nói: “Lũ nhỏ đều đã lớn, không thể nghịch ngợm như khi còn thơ ấu nữa.”

 

Đường Tử Khiêm nhướng mày cười đáp: “Cữu mẫu yên tâm, ngoại điệt hiểu rõ mà!”