Vị tiểu thư họ Vi kia trước giờ chỉ dám giễu cợt Đường Tiểu Bạch khi Đường Kiều Kiều không có mặt, làm gì có gan trêu chọc Đường Tử Khiêm? Vừa nghe hắn lên tiếng, sắc mặt nàng tái đi, vội vàng lắc đầu với nam tử bên cạnh.
Chưa kịp để người kia phản ứng, Đường Tử Khiêm đã thong thả bồi thêm một câu:
"Vị hôn thê của Trịnh lang cũng coi như không tệ..."
Nam tử kia lập tức đỏ bừng cả mặt, giận dữ quát: "Đường Tử Khiêm, ngươi chớ có vô lễ! Đây là thiên kim tiểu thư của Vi đại nhân - thượng thư bộ Hình đó!"
"Ồ?" Đường Tử Khiêm nhướng mắt liếc qua Vi tiểu thư đang đỏ mặt tía tai, cười như không cười, "Nghe Trịnh lang nói như vậy, cũng chẳng ra sao," nói rồi liền dời ánh mắt về phía chiếc bình Thiên Cơ trong tay chủ quầy, "Để lại bình ngọc, các ngươi có thể đi rồi."
Lời đã khiêu khích đến mức ấy, Trịnh lang sao còn có thể nuốt giận mà bỏ đi được nữa?
"Chiếc bình Thiên Cơ này là phần thưởng Trịnh mỗ đường đường chính chính giành được, cớ gì phải nhường cho ngươi?" Giọng hắn cố ý nhấn mạnh bốn chữ "đường đường chính chính".
Đường Tử Khiêm cười nói: "Không phải chỉ là đường đường chính chính sao? Ta sẽ chịu khó so với ngươi một trận?"
Trịnh công tử hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng—
"Vi tỷ tỷ, tỷ khuyên Trịnh công tử đi! Hắn nhất định không thắng được ca ca ta đâu! Nhưng trước mặt vị hôn thê như tỷ, chỉ cần là nam tử thì làm gì còn mặt mũi mà nhận thua? Nếu tỷ không khuyên, hắn chỉ còn cách lấy chủ quầy ra làm bia đỡ!" Tiểu cô nương lo lắng nói.
Vi tiểu thư: …
Trịnh công tử: …
Đường Tử Khiêm bật cười liếc nhìn muội muội, quay sang nhướng mày với Trịnh công tử:
"Trịnh lang định nhận thua luôn, hay muốn nói là ai đến trước thì được?"
Trịnh công tử trừng mắt với Đường Tiểu Bạch một cái, nghiến răng: "Tỉ thí thì tỉ thí!"
…
Trò ném bình vốn chẳng có gì lạ, nhưng để tăng độ khó, theo yêu cầu của Đường Tử Khiêm, chiếc bình miệng hẹp được thay vào, khoảng cách cũng từ hai mươi bước kéo dài thành năm mươi bước.
Vấn đề là, gian hàng tuy không nhỏ, nhưng cũng không đủ sâu tới năm mươi bước, nên chiếc bình được đặt ra ngoài mái lều.
Đường Tiểu Bạch phải nhón chân mới nhìn được một chút mà vẫn không thấy bóng dáng chiếc bình đâu.
Nhìn sắc mặt Trịnh công tử, e rằng cũng chẳng khá hơn.
Lại nhìn sang Đường Tử Khiêm— Chỉ thấy hắn đang nhận năm mũi tên từ tay chủ quầy, chẳng thèm nhìn, cũng không cần chọn thứ tự, liền ném đi một lượt.
Toàn bộ.
"Trúng hết! Trúng hết!" Đám đông ngoài lều hò reo ầm ĩ.
Đường Tử Khiêm quay đầu lại, nở nụ cười khiêu khích với Trịnh công tử: "Ngươi làm được không?"
Khoảnh khắc ấy, đến Đường Tiểu Bạch cũng thấy hơi thương hại cho hai người đối diện:
"Vi tỷ tỷ, tỷ đừng quá để tâm thắng thua, ca ca ta vốn không nhắm vào chuyện thắng thua đâu."
Mà là nhắm vào việc khiến các người mất mặt.
…
Chiếc bình Thiên Cơ bằng ngọc trắng vừa mới cầm trong tay chưa ấm, đã bị Đường Tử Khiêm cướp lấy, tiện tay ném cho tùy tùng, sau đó kéo Đường Tiểu Bạch đuổi theo Vi – Trịnh hai người, bộ dạng như muốn bám theo đến cùng.
Trịnh công tử biết họ đang theo sau, bực bội bước nhanh mấy bước, chợt bị Vi tiểu thư kéo lại.
Vi tiểu thư cúi đầu nói khẽ vài câu với hắn, hắn liền ngẩng đầu nhìn về một hướng, sau đó quay lại, lạnh lùng nở nụ cười với Đường Tử Khiêm.
Đường Tiểu Bạch kéo tay áo huynh trưởng, cảnh giác nói nhỏ:
"Ca ca, hắn đang khiêu khích huynh!" Nhất định là có âm mưu!
Đường Tử Khiêm cười khẽ một tiếng, nắm tay muội muội, vẫn đi theo sau.
Tới gần rồi, Đường Tiểu Bạch mới hiểu hai người kia định giở trò gì.
Vẫn là một gian hàng trò chơi, nhưng lần này là b.ắ.n cung. Trên mái lều treo đủ loại dây lụa đan thành nút thắt màu sắc, bên dưới buộc những thẻ gỗ ghi tên giải thưởng.
Nút thắt có lớn nhỏ, gần xa khác nhau, quy tắc rất đơn giản: b.ắ.n trúng là thắng.
Giải thưởng cao nhất là một viên dạ minh châu to bằng quả trứng bồ câu.
Dạ minh châu đối với người thường là vật quý hiếm, nhưng với phủ Yến Quốc công thì chẳng là gì, loại lớn hơn cũng có, thậm chí đầu giường của Đường Tiểu Bạch cũng có vài viên gắn vào màn treo.
Dù không hiếm, nhưng đã tranh thì vẫn phải tranh. Trịnh công tử đã cầm cung tên, quay đầu cười đắc ý với Đường Tử Khiêm:
"Đường tướng quân cũng thử một phen?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Tiểu Bạch vội giữ lấy Đường Tử Khiêm, thì thầm:
"Ca ca còn đang bị thương mà!" Huynh vừa mới giả bộ yếu ớt trước mặt hoàng đế xong!
Đường Tử Khiêm lại thấy bị sỉ nhục:
"Ta có bị c.h.é.m thêm mười đao nữa thì cũng không đến mức không chơi nổi trò b.ắ.n cung này!" Nói xong, lớn tiếng gọi: "Đem cung tên lại đây—"
Chưa dứt lời, đã nghe tiếng "vút" như tên rời dây.
"Chát!" Tấm thẻ gỗ rơi xuống. Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Chủ quầy nhặt lấy thẻ gỗ bị b.ắ.n rơi, vẻ mặt như khóc giọng run run:
"Là... là giải nhất..."
Người xung quanh có thể không quen biết Trịnh công tử, nhưng hầu hết đều nhận ra Đường Tử Khiêm.
Trưởng tử của phủ Yến Quốc công, thiếu niên tướng quân lập được nhiều chiến công, ai cũng biết là người không dễ dây vào.
Vậy mà có kẻ dám cướp giải ngay khi hắn đang thi với người khác. Rốt cuộc là nhân vật phương nào mà dám đối đầu với thiếu tướng quân?
Thế rồi, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía đám đông, nơi thiếu niên vừa buông cung.
Tất cả đều sững sờ.
Chỉ là một thiếu niên chưa lớn, vóc dáng còn chưa vững, ngón tay cầm cung thon dài trắng trẻo, chẳng giống tay người thường kéo cung chút nào.
Nhưng gương mặt ấy— Gương mặt ấy bị chiếc mặt nạ hình linh thú che kín, ngay cả cằm cũng không lộ ra, chỉ lộ đôi mắt đen nhánh, ánh lên như dải ngân hà.
Đường Tử Khiêm khẽ cười một tiếng, buông cung khỏi tay, đáy mắt thoáng hờ hững mà lạnh lùng, nhìn thiếu niên kia.
Mười mấy năm rồi chưa có dịp ra oai, bị kìm nén đến mức này sao?
…
"Sao ngươi lại…" Đường Tiểu Bạch nói được một nửa, không biết nên hỏi câu nào trước.
Sao lại đi b.ắ.n tên? Sao lại biết b.ắ.n tên?
"Rảnh rỗi học được thôi." Lý Mặc đưa viên dạ minh châu vừa thắng được đặt vào tay nàng.
Đường Tiểu Bạch không muốn quá gây chú ý, bèn nhận lấy giấu vào tay áo, lẩm bẩm:
"Ngươi có nhiều thời gian rảnh thế sao?" Rõ ràng ai cũng phải học hành viết chữ, sao ngươi còn có thời gian học đánh xe, cưỡi ngựa, b.ắ.n cung?
"Không cần nhiều thời gian lắm."
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời, lại hỏi: "Thế cung tên đâu ra?"
"Tự ta làm."
Đường Tiểu Bạch nhìn hắn với vẻ nửa tin nửa ngờ, nói: "Vậy ngươi làm cho ta một cái được không?"
Hắn bỗng ngẩng lên, nhẹ đáp "Ừ", trong mắt thoáng có ý cười.
Đường Tiểu Bạch còn định hỏi thêm, thì thoáng thấy Đường Tử Khiêm đang nói chuyện xong với phu nhân Cố Thị. và Đường Kiều Kiều, đang quay lại đi về phía họ.
Vừa tới nơi, không biết huynh ấy ra tay thế nào, đã tiện tay đoạt lấy viên dạ minh châu trong tay Đường Tiểu Bạch.
Huynh ấy cầm viên châu, tung lên rồi bắt lấy, kéo dài giọng: "Dạ minh châu à—"
Ánh mắt liếc sang Lý Mặc: "Mai theo ta đến thao trường chơi một chuyến?"
Lý Mặc thản nhiên đáp: "Được."
Đường Tử Khiêm mỉm cười, nhét viên châu lại vào tay muội muội, tiện thể nắm tay kéo đi:
"Đi nào, ca ca dẫn muội đến Bình Khang lý xem ca múa!"
Hôm nay là tết Nguyên tiêu, lại đúng vào sinh nhật của Đường Tiểu Bạch, dĩ nhiên không thể để thời gian quý giá trôi qua trong những chuyện gây sự vô nghĩa.
Đường Tiểu Bạch rất nhanh đã quẳng hai người kia ra sau đầu, trong lòng đầy phấn khởi, ríu rít theo sát bên huynh trưởng, ngắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt dọc đường.
Đột nhiên, nàng dừng bước, bất chợt siết c.h.ặ.t t.a.y Đường Tử Khiêm.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tử Khiêm từng xông pha sa trường, trực giác bén nhạy hơn người thường, chưa đợi nàng mở miệng, ánh mắt đã nhanh chóng tìm tới cảnh tượng giữa đám đông——