Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng ồn ào đã tan. Bên ngoài màn trướng gấm, ánh minh châu lấp lánh, tựa vầng trăng mờ nơi chân trời.
Đường Tiểu Bạch ngẩn ngơ nhìn, trong đầu vẫn còn vương vấn cảnh tượng ở phố đèn, không sao chợp mắt được.
Nha hoàn trực đêm đã ngủ thiếp từ lúc nào, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Đường Tiểu Bạch nằm thêm một lúc, rốt cuộc vẫn không chịu nổi, ngồi dậy.
Không đánh thức nha hoàn, nàng khoác đại một chiếc áo choàng, rón rén bước ra ngoài.
Sân vườn vắng lặng, ánh trăng như sương. Nàng ước chừng thời gian, chắc cũng gần giờ Tý, cách lúc bọn họ về phủ chưa bao lâu, có lẽ Đường Tử Khiêm vẫn còn đang xử lý chuyện kia.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Dù sao cũng không ngủ được, nàng cũng muốn biết thêm tình hình. Thế nhưng khi đến cánh cửa ngăn giữa nội và ngoại viện, Đường Tiểu Bạch mới nhớ ra — ban đêm cánh cửa này sẽ bị khóa lại.
Vì nàng hay đi cửa nhỏ phía tây, mà nơi này không những khóa kỹ, lại không có ai canh giữ, gọi cũng chẳng ai nghe thấy.
Đường Tiểu Bạch xấu hổ lẫn bực bội, đá nhẹ một cú vào cửa, định quay đầu về thì đột nhiên nghe thấy bên kia có tiếng động.
Không rõ là tiếng gì, chỉ cảm giác giống như... Có người!
Đường Tiểu Bạch lập tức nổi hết da gà, vô thức lùi lại hai bước, định quay đầu bỏ chạy thì bên kia có người lên tiếng —
“Nhị tiểu thư?”
Đường Tiểu Bạch sững người, rồi chạy lại ngay: “A Tiêu? Sao ngươi lại ở đây?”
Dù nói cánh cửa này gần tiểu viện của A Tiêu, nhưng cũng đã quá nửa đêm, không ngủ lại mò ra đây làm gì?
Bên kia không trả lời.
Đường Tiểu Bạch nghĩ một chút, lại hỏi: “Ngươi cũng không ngủ được à?”
Chẳng lẽ cũng vì chuyện tối nay? đứa nhỏ bị dọa sợ rồi.
“Nhị tiểu thư không ngủ được sao?” Người bên kia hỏi lại một câu.
Giọng thiếu niên tựa ánh trăng, qua lớp cửa gỗ truyền vào tai nàng lại mang thêm phần ấm áp trầm lặng, êm đến mức khiến lòng nàng ngẩn ngơ.
Đường Tiểu Bạch bất giác khẽ “ừ” một tiếng, nói: “Ta đang nghĩ về chuyện của Lữ Hà.”
Tối nay ở hội đèn, nàng lại gặp Lữ Hà. Trùng hợp thay, Lữ Hà lại bị ám sát.
Lần này nguy hiểm hơn cả lần trước, nàng tận mắt nhìn thấy kẻ sát thủ cầm d.a.o lén bám sát Lữ Hà.
Ngay khi hung thủ định ra tay, Đường Tử Khiêm cũng vừa kịp phát hiện. Cuối cùng Lữ Hà chỉ bị thương nhẹ, còn tên sát thủ thì lợi dụng hỗn loạn mà chạy mất.
Nếu chỉ là chuyện đêm nay thì nàng cũng chẳng để tâm đến việc của Lữ Hà làm gì.
Nhưng đây đã là lần thứ hai.
“Ngươi nói xem, ai lại muốn lấy mạng Lữ Hà?” Đường Tiểu Bạch hỏi.
“Có lẽ Lữ Hà đang nắm giữ bí mật của ai đó.”
“Bí mật của ai?”
“Chờ Đại công tử thẩm vấn xong sẽ biết.”
Nghe cứ như nói cho có... Đường Tiểu Bạch bất giác bật cười. Chắc là hắn cũng không biết, nhưng lại cứ vòng vo, không chịu thừa nhận.
“Hay để ta thay nhị tiểu thư sang Đông viện dò hỏi một chút?”
Đường Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng được.”
Không hẳn vì nàng quá quan tâm đến Lữ Hà, chỉ là chuyện xảy ra đột ngột khiến nàng phấn khích quá mức, nhất là hình ảnh tên thích khách rút dao, cứ hiện mãi trong đầu.
Sau khi Đường Tử Khiêm cứu Lữ Hà, biết được thân phận hắn liền đưa về phủ, chắc hẳn sẽ hỏi ra được vài điều.
Giờ nàng không ra được, để “tiểu tổ tông” đi nghe ngóng cũng tốt.
Thế nhưng nàng vừa gật đầu xong, bên kia cửa lại im bặt, không nghe tiếng bước chân rời đi.
“A Tiêu?” Đường Tiểu Bạch nghi hoặc gọi.
Hắn “ừ” khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Nhị tiểu thư… chẳng phải đã quên một chuyện rồi sao?”
Quên gì? Đường Tiểu Bạch sững lại, bắt đầu cố gắng lục lọi ký ức.
Bên kia im lặng một lúc, rồi ở dưới mép cửa truyền đến hai tiếng gõ khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Tiểu Bạch cúi xuống, hỏi nhỏ: “Gì vậy?”
Chưa dứt lời, một vật gì đó được đẩy qua khe cửa. Nàng nhìn kỹ, không khỏi sững người: “Đây là…”
“Ta tự tay làm.” Giọng thiếu niên vang lên nhẹ như gió.
Đường Tiểu Bạch chợt hiểu: “Quà sinh nhật cho ta?”
Hắn trầm mặc một lúc, nhàn nhạt nói: “Nhị tiểu thư cuối cùng cũng nhớ ra rồi.”
Đường Tiểu Bạch cười gượng. Khi trước rõ ràng nói là sẽ mang về tặng nàng, nàng còn dặn hắn đừng quên, kết quả lại là nàng quên mất.
Đường Tiểu Bạch vội cầm lấy món quà, miệng lẩm bẩm chữa cháy: “Chưa qua giờ Tý mà? Vẫn kịp, vẫn kịp…”
Dưới ánh trăng ngắm kỹ, thì ra là một chiếc cung nhỏ được chế tác rất tinh xảo, thân cung sơn đen, khắc một vầng trăng tròn.
Đường Tiểu Bạch vui mừng gọi hắn hai tiếng liền: “Ngươi biết đại danh của ta không?”
“Biết,” thiếu niên khẽ nói, “Minh nguyệt kiểu kiểu.” ( trăng sáng rực rỡ)
Đường Tiểu Bạch siết chặt thân cung, lòng ngập tràn niềm vui. Không lâu trước nàng còn đùa bảo hắn làm cho mình một chiếc cung, không ngờ hắn đã lặng lẽ làm xong, lại còn khắc theo tên nàng!
Đường Tiểu Bạch nâng niu chiếc "Tiểu Bạch cung" ấy, nhìn ngắm mãi không rời mắt, vừa định nói chuyện tiếp thì cúi đầu, lại thấy dưới đất còn rơi một hàng mũi tên.
Nhặt lên xem, đều là tên đặc chế ngắn hơn thường lệ nửa đoạn, đầu tên cũng được mài tròn cẩn thận.
Đếm kỹ, đúng mười chiếc.
“Ta không biết làm bao tên.” Hắn ủ rũ nói.
“Vậy để ta tự làm một cái sau!” Đường Tiểu Bạch vui đến mức ngồi bệt xuống đất, đưa tay qua khe cửa, vẫy vẫy hắn, “A Tiêu A Tiêu, ta thích lắm!”
Không chỉ thích món quà này, càng thích tấm lòng của hắn.
Nàng gần như có thể tưởng tượng ra cảnh thiếu niên kia lặng lẽ từng chút từng chút gọt giũa cung tên với vẻ mặt chuyên chú — thật khiến người ta cảm động biết bao!
Lý Mặc trông thấy bàn tay nhỏ bé nàng đưa ra trắng nõn mềm mại như bánh nếp, lại còn khua khua đưa đưa, khiến lòng hắn không khỏi xao động, liền thò tay nắm lấy một ngón tay nàng.
Bàn tay nhỏ rung rung ngừng lại, rồi bỗng bật cười khẽ, đảo ngược lại, nắm lấy ngón tay hắn, lắc lắc mà nói: “Cảm ơn A Tiêu.”
Lý Mặc đỏ bừng mặt, rụt tay lại, khô khan đáp: “Thế ta... ta đi Đông Viện trước đây...”
“Ngày mai lại đến đi!” Đường Tiểu Bạch mỉm cười đáp.
Nói vài lời với tiểu tổ tông, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng bỗng chốc không còn quá bận tâm đến Lữ Hà bên kia.
“ Ca ca chưa chắc đã hỏi xong chuyện! Hơn nữa, ta cũng hơi mỏi mệt rồi—” nàng nói đến đây, lại ngáp một cái.
Phía cửa, tiểu tổ tông chỉ đáp một tiếng “Ừm.”
“Ta về đây, ngươi cũng nên nghỉ sớm.”
Đường Tiểu Bạch dặn dò xong, nghe lại tiếng “Ừm” từ trong, song không nghe thấy bước chân rời đi.
“A Tiêu?”
“Có ta đây.”
“Sao vẫn chưa đi? Có chuyện gì nữa sao?” Nàng tự hỏi, chẳng lẽ tiểu tổ tông kia là cố tình chờ nàng để tặng lễ vật?
“Ngươi đi trước đi.” Thiếu niên thấp giọng nói.
Đường Tiểu Bạch ngẩn ra một lát, gật đầu: “Được.”
Nàng ôm lấy cung tên, bước xuống bậc thềm trước cửa.
Đi được chừng mười bước, khi định rẽ ngoặt, nàng bất giác ngoảnh đầu nhìn về phía cánh cửa kia.
Dù không thấy gì rõ, nhưng nàng biết chàng thiếu niên vẫn đứng đó, ánh mắt chắc chắn hướng về phía nàng.
Nàng cúi nhìn cung tên trong lòng— Sao lại cảm thấy có chút mộng mơ, lãng mạn đến thế?
……
Lý Mặc chờ đến khi không nghe thấy tiếng bước chân cô bé nữa mới xoay người trở lại.
Về đến tiểu viện, trong phòng ánh nến sáng rực, bóng dáng ai đó in lên cửa sổ.
Đường Tiểu cô nương dặn hắn không cần phải đi tìm Đường Tử Khiêm.
Quả nhiên chẳng cần, Đường Tử Khiêm đã đến rồi.
Hắn đẩy cửa bước vào, nhìn Đường Tử Khiêm, mặt không đổi sắc gật đầu một cái. Đường Tử Khiêm lễ phép, rồi liếc qua phía sau hắn, ngờ vực hỏi: “Điện hạ vừa rồi đi đâu vậy?”