Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 289



Khi mọi người đến gần, Tô Dĩnh và các em lập tức chào đón niềm nở: "Đại đường ca!"

Lư Đản cũng nhanh nhảu gọi: "Anh về rồi!"

Năm ngoái vào thời điểm này, Tô Mưu cũng được chào đón như thế, khi đó Tô nhị bá và Tô nhị đại nương nhìn thấy đống thịt trước mặt vô cùng hài lòng, Tô nhị bá còn vỗ vai Tô Mưu mà nói: "Con trai giỏi lắm." Nhưng năm nay...

Tô Mưu phấn khởi chỉ vào đống đồ trước mặt: "Cha mẹ nhìn xem, năm nay thu hoạch tốt quá, đội săn mỗi người được thêm một con rưỡi cá lớn nữa!"

Một con rưỡi cá lớn nặng tới sáu bảy chục cân, mà nửa con cá này lại rất quý giá. Phần của Tô Mưu là nửa con có cả đầu cá, chỉ riêng đầu cá thôi cũng đủ để nấu một món ăn rồi!

Nhưng vì tối qua đã ăn no quá mức, sáng dậy vẫn còn ợ mùi thịt nai tươi nên Tô nhị bá thật sự không còn hứng thú gì với đống cá đông lạnh dưới đất cùng với hai cân thịt thỏ ít ỏi. Hôm qua ông ấy gần như một mình ăn hết mười cân thịt nai. Ông ấy cảm thấy hơi bay bổng...

Nhưng may mắn là khả năng ứng biến của Tô nhị bá rất tốt, ông ấy cố gắng nặn ra một nụ cười, vỗ vai con trai rồi nói: "Khà... Con trai giỏi lắm, ừm, tốt, giỏi lắm, mau mau mang về nhà nào..."

Con trai đóng góp cho gia đình thì làm cha cũng phải động viên hợp lý. Không biết con trai có nhận ra không? Liệu có biết ông ấy vẫn còn no căng bụng không nhỉ? Mình vừa ợ hơi chưa? Chắc chưa đâu, không thể có mùi thịt nai trong lời nói chứ...

Nụ cười cứng đờ của Tô nhị bá đầy những dấu chấm hỏi và một dòng chữ đậm "Xin lỗi con trai, cha đã quên mất con rồi".

Vậy nên, Tô Mưu chờ đợi suốt cả buổi: "... ?"

Xin lỗi, vậy là sao?

Sự phấn khích đâu? Tiếng hoan hô đâu? Niềm vui đâu? Sự thèm thuồng đâu?

Chẳng phải cha vẫn nói con rất giỏi sao, cha rất vui sao?

Mặc dù vẫn là những lời nói đó... À không, thực ra còn thêm vài câu, năm ngoái cha anh ấy không có nói câu "Ừm tốt, giỏi lắm" này, nhưng theo linh cảm của một người đàn ông và trực giác của một người con, Tô Mưu cảm thấy cha mình... cũng như cả gia đình, dường như không ai đặc biệt mong đợi hay thích thú với những thứ thịt mà đội săn mang về lần này.

Điều này không đúng lắm! Chẳng lẽ... chẳng lẽ mọi người đã lén lút ăn trước anh ấy rồi?! Và chuyện này chắc mới xảy ra thôi! Nếu không thì cha anh ấy, con cáo già này đâu có để lộ sơ hở như thế!

Nhưng với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, Tô Mưu tạm thời không chất vấn hay làm ầm lên. Anh ấy "phóng nhanh" về trả súng, sau đó đẩy xe chở thịt về nhà. Chẳng bao lâu sau, Tô Dĩnh và Lưu Lan Hương cũng chuẩn bị xong xuôi, cả hai nhóm nhanh chóng tách ra trước cổng sân phơi thóc, thậm chí còn không có bao nhiêu lời hỏi han nhau.

Vừa ra khỏi cổng sân phơi, Tô Dĩnh đã nhanh nhảu nói: "Đại đường ca, anh vất vả rồi, lát nữa đến nhà chơi nhé!!"

Nói xong, cô cùng mấy đứa em và mẹ mình "vèo vèo" chạy biến.

Hừ, chạy nhanh vậy chắc chắn là do chột dạ rồi, xem ra những kẻ trộm thịt chắc chắn có cô trong đó!

Tô Mưu khẽ nhếch miệng, thản nhiên đẩy xe về nhà. Suốt dọc đường không có chuyện gì xảy ra, mọi người đều tỏ ra thoải mái.

Nhưng khi Tô Mưu đẩy xe vào đến cửa nhà, cả nhà cùng nhau giúp anh ấy dỡ thịt xuống, anh ấy giả vờ vô tình hỏi Lư Đản: "Này, tối qua còn thừa cơm không? Anh đói lắm..."

Lư Đản không chút đề phòng đáp: "Không có đâu, hôm qua ở nhà Ngũ đại thúc, chúng em ăn thịt nai, ăn no muốn c.h.ế.t mà không còn sót lại miếng nào..."

Lư Đản: "..."

Tô Mưu cười lạnh: "Hừm, thịt nai? Anh mệt mỏi đi săn, vất vả kiếm đồ ăn cho cả nhà, thế mà trong lúc anh vắng nhà, các người vui vẻ ăn uống, chẳng ai nghĩ đến anh phải không?"

Lư Đản: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lư Đản cảm thấy mọi chuyện tồi tệ quá rồi, mà cậu ấy không biết phải nói gì... Sao anh mình giỏi gài bẫy thế nhỉ! Rõ ràng sáng nay cha đã dặn dò rồi, mọi người thật sự đã quên mất chuyện đó. Việc này... quả thật khiến cậu ấy hơi lo lắng, không thể qua mặt được rồi, giờ làm sao đây?

Vậy nên Lư Đản lập tức buông tay, chẳng quan tâm gì nữa,"vút vút" chạy thẳng về phòng, còn khóa chốt cửa lại luôn.

Ừm, mình vẫn là trẻ con mà, trẻ con không cần lo nghĩ nhiều, để người lớn giải quyết thôi!

Tô nhị bá cũng thấy rất áy náy, ăn thịt mà lại quên mất con trai, nhưng không sao cả, vẫn có thể sửa chữa được mà! Còn nửa con nai nữa cơ mà!

Người đàn ông thực thụ phải biết gánh vác chuyện này, Tô nhị đại nương nhanh nhảu lẩn vào phòng của Tô Hương Tú, để lại Tô nhị bá, ông ấy giả vờ như đã chuẩn bị từ trước: "Chưa ăn hết đâu, vẫn còn nửa con nữa, tối nay chúng ta lại tiếp tục..."

Nhưng đúng lúc đó, từ trong phòng của vợ chồng Tô Mưu vọng ra tiếng: "Ọe..."

Lưu Phương yếu ớt nói: "Cha ơi, cha à, để hôm khác đi. Hôm qua con ăn nhiều quá rồi, giờ chỉ cần nghĩ đến thịt nai là con muốn nôn thôi..."

Tô nhị bá còn biết nói gì nữa? Ông ấy chỉ có thể nhìn con trai với vẻ đầy thương cảm, con trai ơi, con không có số để ăn thịt nai tươi rồi!

Tô nhị bá vội vàng vào nhà nói với con dâu: "Vậy lát nữa để Lư Đản qua nhà Đại Nha báo nhé!"

Tô Mưu: "..."

Không thể ăn món thịt nai quý hiếm vào tối nay, mặc dù Tô Mưu cảm thấy rất tiếc nhưng dù sao vợ anh ấy vẫn quan trọng hơn. Tô Mưu vẫn có thể nhẫn nhịn, lần sau ăn cũng được... Chắc chắn sẽ có lần sau chứ?

Ấy khoan đã... nai... nai sao? Trên đời có chuyện trùng hợp đến thế này sao? Đội săn của anh ấy cách đây vài ngày chẳng phải vừa thả chạy một con nai hay sao?!!

Nhưng Tô nhị bá vốn đã định vào phòng tiếp tục ngủ, đột nhiên quay lại nói: "À đúng rồi, vợ con mang thai đôi, nãy cha quên nói."

Nói xong, Tô nhị bá vội chạy biến đi.

Tô Mưu: "..."

A a a a!!!

Còn bao nhiêu chuyện liên quan đến con mà mọi người đã quên nữa đây???

Tô Mưu, một con người thật sự bị gạt ra ngoài lề gia đình.

***

Nhưng đối với cả đội Thanh Sơn, hôm nay chắc chắn là một ngày đại hỷ, ngoại trừ một số cá nhân, chẳng hạn như gia đình Tô đại bá khi nhìn thấy mỗi thành viên trong đội săn đều có thêm một con rưỡi cá lớn, tâm trạng của họ không mấy vui vẻ. Bởi vì nếu không có gì bất ngờ, năm nay nhà họ cũng phải có phần cá đó nhưng lại có sự cố ngoài ý muốn xảy ra...

Hơn nữa điều khiến nhà họ đau đầu lúc này không chỉ là thiếu đi mấy chục cân cá cân thịt, mà vấn đề lớn nhất của họ hiện tại chính là - Tô Đại Trân đã đình công!

Lần trước sau khi bị chị dâu cả hất ngã xuống nước, Tô Đại Trân bị sốt cao nghiêm trọng, nhưng may mắn là còn trẻ, chỉ dưỡng bệnh vài ngày đã gần như hồi phục. Dù cơ thể vẫn còn yếu nhưng đối với Tô đại nương, thế là đã có thể làm việc được rồi. Không còn sốt nữa, không có lý do gì để nằm lì trong nhà nữa!

Tuy nhiên, Tô Đại Trân lại từ chối hợp tác.

Tô Đại Trân không làm ầm lên, vì cô ta vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, cũng không đủ sức để làm loạn, nhưng cô ta đã quyết tâm không tin tưởng Tô đại nương, Tô đại bá và vợ chồng Tô Đại Nghiệp nữa. Bất kể Tô đại nương yêu cầu cô ta làm gì, Tô Đại Trân chỉ đưa ra một điều kiện - phải trả tiền!

Sau khi tỉnh lại, Tô Đại Trân biết rằng chính cô ta đã định đẩy Cung Thục Trân xuống nước trước. Nhưng khi Tô đại nương biết chuyện, bà ta hoàn toàn không hỏi lý do tại sao Tô Đại Trân lại có suy nghĩ đó mà chỉ trách cô ta không nghe lời.