Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 290



Dù gì thì việc cưới Cung Thục Trân vào nhà cũng đã tốn không ít tiền lễ hỏi rồi tiền tổ chức tiệc cưới nữa. Thêm vào đó, Tô Đại Nghiệp hiện vẫn chưa khỏe lại, không biết sau này có hồi phục hoàn toàn không, nếu chẳng may để lại tật què chân, chắc chắn sẽ phải tốn thêm tiền cưới vợ nữa!

Vì vậy để tránh tốn thêm khoản tiền này, không thể để Cung Thục Trân gặp chuyện được, mà nếu có chuyện thì cũng phải đợi cô ta sinh con trai trưởng xong mới tính!

Sau những chuyện xảy ra trước sau như vậy, Tô Đại Trân dần dần hết hy vọng với Tô Đại Nghiệp, giờ lại đến cha mẹ. Hai người già ích kỷ này, chắc chắn cô ta không thể trông cậy vào họ được. Dù Tô Đại Trân không phải người khôn ngoan nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Cô ta đã nhận ra cha mẹ và anh trai có thể sẽ bỏ rơi cô ta, chỉ có tiền mới không phản bội cô ta!

Vì thế, từ nay trở đi, nếu gia đình muốn cô ta làm gì, họ phải trả tiền. Trong tay có tiền chính là có bản lĩnh, dù sau này chồng có đối xử không tốt với cô ta, cô ta vẫn có thể bỏ trốn!

Đây chính là điển hình của việc cha mẹ đối xử với con cái thế nào, con cái sẽ đối xử lại như vậy. Tô đại nương trói buộc Tô Đại Trân không phải bằng tình cảm mà là lợi ích, là chiếc bánh "sau này nếu hôn nhân không hạnh phúc, nhà mẹ đẻ sẽ giúp đỡ" mà bà ta vẽ ra. Nhưng khi Tô Đại Trân nhận ra mình mãi mãi không được ăn chiếc bánh đó, cô ta tự nhiên sẽ không nghe theo lời mẹ nữa.

Lúc này Tô đại bá đẩy chiếc xe nhỏ chở đầy cá và thịt về nhà rồi bỏ xe đó giữa sân không quan tâm nữa. Tô Đại Nghiệp đang bệnh, còn Cung Thục Trân và cậu bé tám tuổi Tô Đại Điền thì không thể trông cậy được. Tô đại nương chỉ có thể một mình làm công việc nặng nhọc trong sân, sắp xếp những con cá đông cứng.

Mỗi nhà được chia ba con cá lớn. Lúc nãy khi nhấc hai đầu con cá, Tô đại nương còn cố gắng di chuyển được. Nhưng đến con cuối cùng, do trời lạnh và sức đã cạn, con cá rơi xuống đập thẳng vào mặt bà ta.

Tô đại nương lập tức kêu lên: "Ôi trời ơi..." Những chiếc vảy cá đông cứng, sắc nhọn để lại vài vết xước rớm m.á.u trên má bà ta. Bà ta ngã ngồi xuống, đau ê ẩm cả mông, cảm giác lạnh lẽo và đau buốt khiến bà ta không ngừng rên rỉ giữa sân.

Thế nhưng bà ta kêu la mãi mà trong nhà chẳng ai thèm ra xem.

Tô đại nương: "..."

Bà ta không dám gọi Tô đại bá, sợ ông ta mắng, nhưng biết con trai út Tô Đại Điền chẳng giúp được gì. Bà ta định gọi con dâu Cung Thục Trân.

Tô đại nương gọi: "Thục Trân! Thục Trân, ra đây giúp mẹ với, mẹ ngã rồi!"

Nhưng đợi mãi, người trong phòng vẫn không ló mặt ra.

Tô đại nương thầm mắng Cung Thục Trân là "con yêu tinh", trong bụng hậm hực: "Cứ đợi đấy, khi con trai tao khỏe lại, tao sẽ cho mày biết tay!"

Không còn cách nào khác, bà ta gọi Tô Đại Trân đang nghỉ ngơi trong phòng: "Đại Trân, Đại Trân, ra đỡ mẹ với!"

Một lát sau, từ trong phòng vọng ra tiếng Tô Đại Trân: "Con muốn đi trạm y tế khám bệnh."

Trước đó Trương lão đầu từ trạm y tế đã đến và kê đơn thuốc hạ sốt cho Tô Đại Trân, dặn rằng khi hết sốt phải đến tái khám để kê thuốc phù hợp. Nhưng Tô đại nương tiếc tiền, bảo không còn sốt nữa thì không cần đi khám lại, không ốm thì không cần tốn tiền.

Vì vậy trước yêu cầu đi khám của Tô Đại Trân, bà ta miễn cưỡng nói: "Được được, con ra đỡ mẹ dậy, lát nữa mẹ sẽ đưa tiền cho con đi trạm y tế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng Tô Đại Trân lại đáp: "Con không đổi tên."

Tô đại nương: "..."

Bà ta đành xuống nước: "Không đổi, không đổi nữa!"

Chuyện là trước đây Tô Đại Trân định đẩy Cung Thục Trân xuống nước, dù cuối cùng người ngã xuống lại là chính cô ta. Dù sao cô ta vẫn là bên có lỗi, vì vậy Cung Thục Trân dọa sẽ về nhà mẹ đẻ. Tô đại nương và Tô đại bá đã hứa hẹn rất nhiều lợi ích mới có thể giữ Cung Thục Trân ở lại.

Dĩ nhiên Cung Thục Trân không định bỏ đi thật, vì cô ta chưa lấy được tiền. Cô ta chỉ làm ầm lên để đòi thêm phần lợi ích sau này khi chia gia tài. Cô ta còn yêu cầu Tô Đại Trân phải đổi tên vì cả hai đều có chữ "Trân" trong tên, một nhà chỉ nên có một "trân bảo". Từ đó giữa hai người thường xuyên xảy ra xung đột. Tô đại nương và Tô đại bá cũng đồng ý với yêu cầu này nên Tô Đại Trân mới thừa cơ hội để đòi điều kiện.

Đạt được mục đích, Tô Đại Trân mới mặc thêm áo dày rồi bước ra khỏi phòng.

Dù mới mười bốn mười lăm tuổi nhưng Tô Đại Trân đã làm việc nặng nhọc trong nhà nhiều năm, sức khỏe của cô ta mạnh hơn rất nhiều so với Tô đại nương chẳng bao giờ đụng tay vào việc gì. Cô ta nhấc con cá béo đang đè lên Tô đại nương rồi đỡ bà ta đứng dậy.

Ban đầu Tô đại nương còn định giở trò không đưa Tô Đại Trân đi trạm y tế, nhưng khi vừa đứng lên, bà ta phát hiện mình không thể đi lại bình thường được nữa.

Gương mặt đầy đau đớn, bà ta rên rỉ: "Ôi không được rồi... Cái chân bên phải của mẹ tê hết cả, mau mau đỡ mẹ vào nhà lấy tiền, mẹ cũng phải đi khám cùng con..."

Thế mà khi Tô đại nương lết vào phòng lấy tiền, Tô đại bá vẫn chẳng thèm mở miệng hỏi han lấy một câu. Ông ta vẫn còn giận bà ta vì không biết dạy dỗ con gái, không biết chọn dâu hiếu thảo. Dù ông ta là người đàn ông trong nhà, là cha của Tô Đại Trân, cũng chính ông ta là người gật đầu khi cưới dâu, nhưng Tô đại bá kiên quyết cho rằng mọi chuyện là lỗi của Tô đại nương! Bản thân ông ta thì không bao giờ có lỗi, đàn ông sao có lỗi được, đương nhiên tất cả đều là lỗi của phụ nữ.

Vậy nên chẳng mấy chốc, Tô đại nương nằm rạp trên chiếc xe đẩy nhỏ, không dám ngồi vì ngồi xuống là đau. Tô Đại Trân đẩy xe đưa mẹ đến trạm y tế của Trương lão đầu.

Tay nghề của Trương lão đầu thì lạ lắm, tức là ông ấy chưa chắc chữa được nhưng có thể đoán ra bệnh.

Không bao lâu sau, kết quả chẩn đoán của Tô đại nương có ngay: Ở phút cuối cùng trước khi bước sang năm 1971. bà ta đã bị nứt xương hông bên phải...

Trương lão đầu còn khuyên bà ta đừng lên bệnh viện huyện nữa, vì bà ta có thể theo chân các binh sĩ của đoàn sắp rời đi mà đến bệnh viện, nhưng như thế thì không thể trở về được. Tuyết lớn sắp rơi, đội săn về thôn chính là để tránh trận tuyết này. Khi núi bị tuyết phong tỏa, không ai có thể đưa bà ta về. Tất nhiên, bà ta có thể chọn ở lại bệnh viện huyện, vào dịp Tết thì không quá đông đúc nhưng sẽ tốn tiền, mà Tô đại nương thì không nỡ.

Thêm nữa, may mắn trong cái rủi là xương hông của Tô đại nương bị nứt do con cá đè trúng nhưng tình trạng không quá nghiêm trọng, chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng là có thể lành lại. Khoảng hai đến ba tháng nữa, Tô đại nương và con trai yêu quý Tô Đại Nghiệp của bà ta có thể cùng nhau xuống giường mà đi ra nhà xí.

Tô đại nương không những không tiết kiệm được khoản tiền khám lại cho con gái thứ hai mà còn phải tốn thêm tiền thuốc men cho mình. Tuy nhiên, đối với cơ thể của mình, bà ta vẫn rất chú trọng. Bà ta yêu cầu Trương lão đầu thỉnh thoảng đến nhà để khám lại nên phí dịch vụ sẽ cao hơn. Dù gì cũng sắp vào tháng Chạp, cả thôn đều ngừng làm việc để nghỉ đông, nếu muốn Trương lão đầu làm ngoài giờ thì phải trả thêm tiền!

Nhưng lúc này Tô đại nương không dám tính toán mấy đồng lẻ đó nữa, cần trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu. Bà ta cũng đồng ý thanh toán hết các khoản phí chữa bệnh cho Tô Đại Trân để loại bỏ căn bệnh lạnh trong người con gái.

Bây giờ Tô đại nương chỉ còn trông cậy vào Tô Đại Trân, bà ta không dám làm phật lòng con gái nữa, nếu không, một khi bà ta liệt giường, Tô đại bá chắc chắn sẽ ngay lập tức thay bà ta, nhưng điều đó sao có thể chấp nhận được? Bà ta vì cái nhà này mà chịu đủ khổ cực, còn chưa tiêu hết số tiền vàng mà đã để ả yêu tinh khác thay thế sao!