Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 295



Bên ngoài nhà Tô đại bá cũng chẳng còn đống củi nào, nhưng điều này có cản bước Tô Dĩnh và những viên b.o.m đen nhỏ không? Không đời nào.

Cô nhanh chóng tìm vài tảng đá to, chồng lên nhau rồi leo lên tường. Nhưng khi đã vượt qua được rào cản đầu tiên, cô lại gặp phải chướng ngại thứ hai — có người trong sân nhà Tô đại bá chưa ngủ, đèn vẫn sáng trong bếp.

Tô Dĩnh nín thở, nhẹ nhàng đi nhón chân đến chỗ khuất trong sân rồi mới ngẩng đầu nhìn kỹ.

Thì ra người trong bếp là cô chị họ, Tô Đại Trân!

Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng thấy lo. Nếu đã có người trong bếp, cô có nên quay về không? Nhưng nếu bị Tô Đại Trân phát hiện thì không ổn. Nghĩ vậy, Tô Dĩnh quyết định ở lại, chờ chị họ rời đi rồi mới tính tiếp.

Không biết Tô Đại Trân sẽ bận rộn bao lâu, nhưng may mà Tô Dĩnh mặc đồ ấm nên đứng đợi một lúc cũng không sao. Cô vừa ngó chừng chị họ vừa thỉnh thoảng nhún nhảy cho ấm người.

Nhưng đợi mãi, Tô Dĩnh nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cô dụi mắt, không kìm được tò mò, rướn cổ nhìn kỹ thêm lần nữa...

Và cô bàng hoàng phát hiện — Tô Đại Trân đang mổ một con chuột c.h.ế.t trong bếp!

Nhà Tô đại bá đã nghèo đến mức này sao? Không thể nào, rõ ràng cô chưa động đến số vàng ở tầng trên cùng mà!

Với một cảm giác vừa không thể tin vừa ghê tởm, Tô Dĩnh tiếp tục quan sát. Cô thấy Tô Đại Trân cười kỳ lạ khi thui sạch lông con chuột rồi lóc thịt, loại bỏ xương, răng, móng, sau đó băm nhỏ thịt, da và nội tạng của nó rồi cho tất cả vào nồi lớn nấu chín.

Tô Dĩnh: "!"

Ọe ọe ọe...

Cái cô chị họ này, không phải đã hắc hắc hắc hóa rồi chứ?!!

Không biết bao lâu sau, Tô Đại Trân bưng bát cháo chuột ra trước cửa phòng Tô Đại Nghiệp và nói: "Cháo xong rồi."

Chẳng mấy chốc, đèn dầu trong phòng Tô Đại Nghiệp được thắp sáng, mà người mở cửa là Cung Thục Trân.

Cung Thục Trân vừa ngáp vừa trách: "Sao lâu thế, bọn tôi đợi đến mức ngủ quên rồi!"

Tô Đại Trân bật cười khinh miệt: "Nếu không phải vì một xu, chị nghĩ tôi muốn hầu hạ chắc? Ăn không? Không ăn thì thôi."

Cung Thục Trân chẳng chịu thua: "Có mỗi một bát, làm sao đủ cho chồng tôi ăn? Mang thêm một bát nữa đi."

Tô Đại Trân: "..."

Cô ta nhịn không cãi lại, quay người đi lấy thêm một bát cháo khác. Vẻ mặt cô ta tuy giận dữ nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự phấn khích từ tận đáy lòng.

Cung Thục Trân không nhìn thấy điều đó trong bóng tối.

Chẳng mấy chốc, Tô Đại Trân quay lại với bát cháo thứ hai. Cung Thục Trân cầm lấy rồi đóng cửa phòng một cái "rầm".

Tô Đại Trân nhếch miệng cười, định quay lại bếp dọn dẹp thì nghe tiếng Tô đại nương gọi từ phòng bên: "Đại Trân, cho mẹ một bát cháo nữa nhé. Mẹ chưa no."

Kể từ khi bị nứt xương, Tô đại nương bị Tô đại bá đuổi ra khỏi phòng chính, vì bà ta không thể tự đi lại nên mọi việc ăn uống đều diễn ra trên giường khiến người bà ta bốc mùi. Tô đại bá không chịu nổi nên bắt Tô Đại Điền đổi phòng với bà ta. Giờ đây bà ta sống một mình trong phòng của Tô Đại Điền.

Nhưng Tô Đại Trân lúc này: "..."

Từ khi bị nứt xương, Tô đại nương chỉ còn biết dựa dẫm vào Tô Đại Trân nên đã thay đổi chiến lược, chuyển sang nịnh bợ và tỏ ra đáng thương. Nhưng dù đã hơn một tháng, phương pháp này chỉ mang lại kết quả rất hạn chế.

Tô Đại Trân không phải người thông minh nhưng rất cố chấp. Một khi đã tin điều gì đó, cô ta sẽ không dễ dàng thay đổi. Trước đây cô ta thật lòng tin rằng Tô đại bá và Tô đại nương làm mọi thứ đều vì tốt cho mình nên cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phản kháng. Nhưng một khi cô ta nhận ra họ chỉ là những kẻ ích kỷ, Tô Đại Trân chẳng hề cảm thấy tội lỗi khi quay lưng với họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù vậy chiến thuật của Tô đại nương cũng có chút hiệu quả. Giờ đây Tô Đại Trân đã sẵn sàng giúp bà ta vài việc nhỏ như đưa bô hay thay quần áo mà không đòi tiền. Tuy nhiên những việc lớn như giặt giũ, tắm rửa, cô ta vẫn đòi tiền công đầy đủ.

Hiện tại trong nhà Tô đại bá, Tô Đại Trân sống như một người làm công ăn lương. Ngay cả Tô đại bá, nếu không trả tiền cũng không được ăn cơm do cô ta nấu, kể cả trong bữa cơm tất niên.

Có lẽ người nhà họ Tô ai cũng có chút tàn nhẫn trong máu. Nhưng nhờ đó, quỹ tiết kiệm của Tô Đại Trân đang tăng lên từng ngày, mà cô ta rất hài lòng về điều đó.

Còn việc có nên cho Tô đại nương ăn cháo chuột hay không?

Thật ra nếu cho bà ta ăn, có lẽ bà ta cũng chẳng nhận ra. Khi nấu, Tô Đại Trân đã ngửi rất lâu và phải thừa nhận rằng mùi cháo thực ra rất thơm.

Nhưng nếu không cho ăn, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ!

Vì vậy Tô Đại Trân lập tức quyết định: "Vâng mẹ!"

Cô ta quay lại bếp, múc một bát cháo mang vào phòng Tô đại nương. Sau khi cả ba người là Tô đại nương, Tô Đại Nghiệp và Cung Thục Trân ăn xong, Tô Đại Trân còn vui vẻ rửa bát đũa sạch sẽ rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Còn Tô Dĩnh, người vẫn run lẩy bẩy dựa sát vào tường xem toàn bộ sự việc, thầm thốt lên trong lòng: Trời ơi trời ơi trời ơi!!!

Quá choáng váng, chuyến đi này của cô thật đáng giá!

Những viên b.o.m nhỏ bốc mùi của cô giờ chẳng là gì so với những gì chị họ Tô Đại Trân vừa làm với con chuột chết. Nếu cô lén bỏ b.o.m vào đồ ăn, người ta sẽ nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng trò của Tô Đại Trân... chắc chắn không phải ai cũng có khả năng phân biệt.

Phải thừa nhận rằng hôm nay Tô Dĩnh đã thua, nhưng cô thua tâm phục khẩu phục!

Nghĩ lại, có lẽ cô không cần ra tay làm gì. Nhà Tô đại bá với những con người này chắc chắn sẽ tự tạo ra nhiều trò hay ho mà không cần cô can thiệp. Có lẽ từ giờ cô nên chú ý ngủ nhiều hơn, vì kẻ địch ở đây có lẽ sẽ tự lo cho mình, không cần cô phải động tay động chân thêm nữa.

***

Mọi chuyện đã yên ắng nhưng Tô Dĩnh vẫn chưa thể rời đi. Cô sợ nếu ai đó chưa ngủ kỹ, khi cô ra ngoài sẽ bị phát hiện. Hôm nay cô không định ra bằng cửa chính mà sẽ leo qua bức tường trong sân, nơi chất đầy củi. Nhà này có bốn phòng thì ba phòng người trong đó vừa mới ngủ. Cẩn thận vẫn là hơn.

Vì vậy Tô Dĩnh vừa dựa vào tường đợi, vừa nhảy nhót để giữ ấm. Đợi lâu đến mức cô bắt đầu thấy buồn ngủ, đoán chừng đã nửa tiếng trôi qua. Nhưng bất ngờ...

Trong sân vang lên tiếng cửa "cót két" mở ra rất chậm.

Tô Dĩnh: "..."

Không để người ta ngủ à? Lại là ai nữa đây?!

Tô Dĩnh không dám nhúc nhích, vẫn đứng yên sát tường để cho cơn gió lạnh buốt thổi qua người.

Cô thấy người bước ra từ phòng Tô Đại Nghiệp. Người này không mang đèn dầu hay đèn pin gì cả, chắc không phải đi vệ sinh. Xem xét tình hình Tô Đại Nghiệp còn chưa thể tự lo liệu được nên người này hẳn là Cung Thục Trân.

Tô Dĩnh thắc mắc trong lòng, giữa đêm khuya thế này, Cung Thục Trân ra sân làm gì? Cô không bị ai phát hiện chứ? Hả, sao Cung Thục Trân lại rời nhà?

Cung Thục Trân kiểm tra xem mọi người trong nhà đã ngủ hết chưa, sau đó thận trọng mở cổng, cố gắng không gây tiếng động rồi lặng lẽ lẻn ra ngoài. Trước khi đi, cô ta còn khép hờ cổng lại.

Trong khoảnh khắc Cung Thục Trân mở cổng, dưới ánh trăng nhợt nhạt, Tô Dĩnh nhận ra Cung Thục Trân đang mặc một chiếc áo bông dày màu đỏ tươi, còn môi thì tô son đỏ, trông sắc mặt rất tốt. Rõ ràng là cô đã hấp thụ dinh dưỡng từ cháo chuột rất hiệu quả.

Tô Dĩnh: "..."

Hành động của Cung Thục Trân thật khó hiểu!

Không suy nghĩ nhiều, Tô Dĩnh nhanh chóng cầm theo những viên b.o.m đen nhỏ và lén theo sau Cung Thục Trân.

Nhờ có sự trợ giúp của Cung Thục Trân, lần này Tô Dĩnh đi ra bằng cửa chính. Trước khi đuổi theo Cung Thục Trân, cô còn tranh thủ xóa dấu vết những tảng đá bên dưới bức tường để không ai phát hiện ra rằng cô đã trèo tường vào nhà.