Hai đứa nhỏ vừa nhảy vừa hét "hú hú hú" trong lòng Ngũ Lỗi. Sau đó Lưu Lan Hương bật hai que diêm, nhanh chóng đưa cho hai đứa con trai rồi vội vàng lùi về đứng trước cửa nhà. Dù sao bà cũng sợ tiếng pháo nổ, cứ thấy tiếng pháo là bà lại liên tưởng đến tiếng s.ú.n.g đạn thời chiến tranh, nhưng vì các con, bà cố gắng chịu đựng.
Tô Mậu và Tô Thành nhận que diêm cháy, cùng đưa tay tới dây ngòi pháo trước mặt. Khi thấy tia lửa "xì xì" b.ắ.n ra, cả hai nhanh chóng ném que diêm đi, còn Ngũ Lỗi cũng vội vàng lùi lại.
Tiếp theo là loạt tiếng nổ "bùm bùm" vang lên khiến hàng xóm xung quanh bị thu hút.
Con hẻm này đã vài năm không ai đốt pháo, giờ gặp chuyện vui, mọi người nhanh chóng kéo nhau ra xem. Thời điểm này các nhà đều chưa ngủ, ai cũng đang bận ăn bữa cơm tất niên hoặc cúng Táo quân, vì vậy mọi người nhanh chóng ra ngoài.
66 phát pháo nhanh chóng đốt hết, để lại tàn pháo đỏ và mùi khét lưu huỳnh phảng phất trong không khí. Lúc này hàng xóm trong hẻm đã ra ngoài, nhân tiện chúc Tết lẫn nhau.
"Chúc mừng năm mới, Tôn đại nương, Tôn đại thúc!"
"Đại Nha, năm mới tốt lành nhé!"
"Tiểu Lưu, năm mới vui vẻ nhé!"
Lưu Lan Hương vốn là một góa phụ ít nói, không hay giao tiếp nên ít ai bắt chuyện với bà. Nhưng năm ngoái con của bà lại rất giỏi giang, dù còn nhỏ nhưng đã được đại đội khen ngợi hai lần. Giờ đây ai nhìn thấy góa phụ họ Lưu mà không khen bà dạy con giỏi.
Câu chuyện "Mạnh mẫu ba lần chuyển nhà" đã có từ lâu, mà việc chăm con cũng là truyền thống lâu đời của dân ta. Vì thế bà mẹ góa tay chăm con giỏi như Lưu Lan Hương giờ đây là người có uy tín nhất trong con hẻm này.
Dù là người có uy tín nhưng bản chất bà vẫn là người nhút nhát. Lưu Lan Hương đỏ mặt, đáp lời Tống tẩu tử: "Chị Tống, chị cũng năm mới tốt lành!"
Cửa trước nhà Tô Dĩnh đối diện với cửa sau nhà họ Tống. Bình thường mọi người không đi qua cửa sau, nhưng hôm nay nhà Tô Dĩnh đốt pháo nên đã thu hút sự chú ý.
Khi nghe thấy tiếng trả lời hơi e thẹn của Lưu Lan Hương, các chị em phụ nữ trong hẻm lập tức chọc ghẹo, cố bắt chuyện với bà.
"Chào năm mới, em Lưu!"
"Chào năm mới, chị Lưu!"
Lưu Lan Hương cố gắng trả lời từng câu, trong lòng tim đập "thình thịch".
Thực ra nhiều khi mọi người chỉ có ác cảm hoặc định kiến khi chưa quen biết. Nhưng một khi đã gặp mặt nói chuyện vài lần, sự xa lạ ban đầu sẽ dần biến mất.
Lúc này Lưu Lan Hương đang trải qua quá trình phá vỡ rào cản giao tiếp với hàng xóm, dù bà đã sống ở đây mười năm... Nhưng sự nhút nhát không thể đo lường theo thời gian!
Tô Mậu và Tô Thành cũng chúc Tết các bạn nhỏ xung quanh. Tuy nhiên cả hai là hai đứa nhỏ đứng thứ nhì và ba từ dưới lên trong con hẻm này, đứa nhỏ nhất chính là em út của chúng. Bọn trẻ luôn có một chuỗi phân biệt tuổi tác khắt khe, thậm chí nhỏ hơn một tuổi cũng không được chơi cùng. Ngay cả chị gái Tô Dĩnh cũng chỉ miễn cưỡng được coi là bạn của Tôn Viên Viên, đứa trẻ 10 tuổi ở nhà bên.
Vì vậy Tô Mậu và Tô Thành nhanh chóng kết thúc việc chúc Tết, đứng trước cửa chờ mẹ và mấy cô dì nói chuyện xong.
Tuy nhiên không ai nhận ra rằng chị của họ đã tranh thủ lúc mọi người mải chú ý đến hàng xóm để cùng Ngũ đại thúc bí mật chuyển đồ qua bức tường giữa hai nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những món hàng được chuyển đi bí mật, dĩ nhiên đó là bữa cơm tất niên mà Tô Dĩnh và Lưu Lan Hương đã cùng nhau chuẩn bị. Tô Dĩnh thừa biết rằng Ngũ đại thúc không thể tự mình nấu nướng bữa tất niên được.
Khi Tô Dĩnh chuẩn bị xong, cô bước ra giục Lưu Lan Hương về ăn cơm. Phong tục ở đây là ăn cơm tất niên ngay sau khi qua nửa đêm. Các hàng xóm cũng nhanh chóng tản về nhà.
Tô Mậu và Tô Thành vừa bước vào nhà đã thấy chị mình đã bày sẵn mâm cơm trên bàn trong phòng chính.
Giữa bàn là một tô cá kho tương to, trông vô cùng đầy đặn. Xung quanh là các món thịt và các loại chả viên chiên. Dù Lưu Lan Hương nổi tiếng là tiết kiệm nhưng hôm nay bà cũng hào phóng làm cơm từ gạo trắng tinh, bánh bao to làm từ bột mì trắng và cả bánh bao thịt heo cải bắp nhân bột trắng, không hề có chút ngũ cốc thô nào. Bữa cơm hôm nay chắc chắn là bữa ăn thịnh soạn nhất trong cả năm.
Tô Mậu và Tô Thành sáng rỡ cả mắt, nhanh chóng chạy tới bàn ngồi vào chỗ, chờ đợi trong sự háo hức.
Khi Lưu Lan Hương và Tô Dĩnh cũng ngồi xuống, Tô Mậu vẫn nhớ hỏi liệu có nên gọi Tô Dụ dậy không. Lưu Lan Hương nói: "Không cần gọi, nó còn nhỏ, ngủ nhiều. Mai nó vẫn có thể ăn những món này."
Ở đây có phong tục là không làm việc vào ngày mồng Một, nếu không cả năm sẽ phải làm việc mệt mỏi. Vì vậy mọi món ăn trong ngày mồng Một đều được chuẩn bị trước.
Nghe mẹ nói vậy, Tô Mậu và Tô Thành không kìm nén nổi nữa, bữa cơm tất niên bắt đầu trong tiếng cười vui vẻ.
Bữa cơm tất niên năm nay của nhà Tô Dĩnh có một bộ bát đũa trống, còn nhà Ngũ Lỗi, người đã không ăn tất niên trong mười mấy năm lại có đến bốn bộ.
Sau khi ăn xong, Lưu Lan Hương bảo các con quỳ lạy hướng về phía ngọn núi, nơi chôn cất Tô lão tam và ông bà nội Tô. Sau đó bà thắp hương cúng Táo quân. Cả nhà mới tắt đèn đi ngủ.
Theo thường lệ, nếu có điều kiện thì vào mồng Một, mọi người sẽ ngủ nướng, nhưng năm nay có ngoại lệ. Sau khi cả nhà đã ngủ say, Tô Dĩnh lại lặng lẽ mặc quần áo, ra khỏi giường.
Phong tục không làm việc vào mồng Một là để có một khởi đầu tốt đẹp, biểu thị cho một năm sắp tới không phải làm việc vất vả.
Nhưng đối với Tô Dĩnh, nếu cả năm có thể giống như đêm nay, khi cô lén lút "thêm gia vị" vào đồ ăn thừa của ai đó thì cô vẫn rất vui lòng.
Trước đây, kể từ khi Lưu lão đầu – vị thần y ở thôn bên – nói rằng Tô Dĩnh thiếu ngủ, cô đã lâu không có "cuộc sống đêm" nào. Nhưng hôm nay có một chuyện hấp dẫn quá, cô không thể bỏ qua. Những ngày này, nhiều gia đình không chỉ nấu ăn để dùng trong ngày mồng Một mà còn ăn kéo dài đến tận ngày mồng Năm. Mồng Năm là ngày phá bỏ mọi quy định kiêng kỵ, và chỉ sau đó năm mới mới thực sự kết thúc.
Vì vậy chỉ cần Tô Dĩnh "thêm gia vị" một lần duy nhất đêm nay, gia đình Tô đại bá sẽ có thể thưởng thức món ăn được thêm gia vị suốt năm ngày và sẽ phải chịu mùi hôi thối suốt cả năm. Thật là một món cuộc mua bán có lời!
Tô Dĩnh đeo bên hông một con d.a.o thái lớn đã truyền qua ba đời, che mặt bằng chiếc khăn vá từ nhiều mảnh vải vụn rồi đóng cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu "cạch cạch" trong gió lạnh. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Tô Đại Nha của nhà họ Tô lặng lẽ ra ngoài.
Đường đi là những con đường làng ngoằn ngoèo, tối đen như mực nhưng tâm trạng của Tô Dĩnh lại vô cùng phấn chấn.
Từ sau khi mấy người hàng xóm hợp sức đánh gục Tô Đại Nghiệp, khu hẻm này đã trở nên yên tĩnh. Thậm chí ngay cả chó nhà khác cũng không dám đến vì sợ bị đánh, khiến khu hẻm trở nên rất an toàn, không cần khóa cửa vào ban đêm.
Tô Dĩnh cẩn thận cầm trong tay những viên "bom đen nhỏ" bọc trong tờ giấy vệ sinh nhăn nheo màu hồng. Những viên b.o.m này chính là những "sản phẩm" hàng ngày mà hai cậu em út Tô Dụ và Tô Thành đã "tạo ra". Chỉ cần một chút cũng đủ gây ra tai họa.
Trong cơn gió đông lạnh buốt, Tô Dĩnh chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bức tường ngoài nhà Tô đại bá.
Kể từ sau khi bắt được hai tên trộm gà, mọi người đều biết rằng chúng đã leo qua tường từ những đống củi chất bên ngoài sân. Vì thế không còn ai dám để củi bên ngoài tường nữa. Tuy nhiên mùa đông cần tích trữ củi nên nếu kho không đủ chỗ, mọi người sẽ chất củi trong sân.