Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 304



Tô Thành nghe xong thì thật lòng khen ngợi: "Wow, anh Lư Đản giỏi thật!"

Lư Đản chống nạnh đầy kiêu hãnh: "Đương nhiên rồi-"

Không chỉ bọn trẻ mà cả những con ch.ó trong nhà cũng chưa từng thấy heo con, lúc này bọn heo đang mải mê ăn, còn bốn chú chó – Tô Tiểu Ngũ, Tô Tiểu Lục, Ngũ Tiểu Hổ và Cẩu Đản – thì nằm ngoài chuồng heo, nhìn chăm chú.

Mấy chú chó rất tò mò, không biết những con đang ăn kia có phải là chó không?

Lũ heo cũng tò mò, không biết những con không ăn mà chỉ đứng nhìn kia có phải là heo không?

Cuối cùng Tô Tiểu Ngũ không nhịn được nữa, thử sủa một tiếng "gâu" nhưng lũ heo chỉ biết "eng éc" đáp lại, hoảng sợ đến nỗi ngừng ăn rồi "ù té" chạy hết về ổ nằm ở góc chuồng.

Tô Tiểu Ngũ, Tô Tiểu Lục, Ngũ Tiểu Hổ và Cẩu Đản: "..."

Xong rồi, chắc chắn bà chị hung dữ kia sẽ mắng chó cho xem!!

Quả nhiên, Tô Dĩnh đập mạnh vào m.ô.n.g từng con ch.ó một để cảnh cáo rồi đuổi chúng đi để lũ heo có thể yên tâm ăn uống.

Bốn chú chó ấm ức, hừm, có mới nới cũ rồi!

Chiều đến, mọi người ai nấy lại bận việc, người thì ra đồng, người thì tưới rau, người thì trông nhà, ai cũng có việc riêng của mình.

Đến khi trời sắp tối, Tô Thành bắt đầu "hì hục" trong bếp nhóm lửa. Bây giờ Tô Thành đã 6 tuổi, ở nông thôn, trẻ 6 tuổi đã được xem là trẻ lớn, có thể tự mình đảm nhận nhiệm vụ nấu cơm.

Tô Thành căng thẳng lắm, cứ liên tục hỏi Tô Dụ xem chị cả đã dạy như thế này phải không.

Vì là lần đầu tiên nấu ăn, Tô Dĩnh đã quy định thực đơn rất đơn giản, chỉ là cháo bột ngô nấu với rau lá.

Nhưng Tô Thành biết, nếu nấu cháo bị khê, mẹ sẽ không nỡ đổ đi, thế nào cả nhà cũng sẽ phải ăn cháo khê cho bữa tối nên Tô Thành tuyệt đối không được sai sót!!

May mắn thay, mọi thứ đều suôn sẻ, cả nhà đã có bữa tối ngon lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nay là ngày đầu tiên Lư Đản đến ở nhà Tô Dĩnh, mấy đứa nhỏ phấn khởi vô cùng, đến giờ ngủ mà vẫn còn "chít chít" ríu rít.

Lúc này Lư Đản còn nghĩ rằng mình chỉ cần ở đây hai ba ngày là sẽ về nhà nên tất nhiên phải tận hưởng khoảnh khắc hiện tại thôi.

Nhưng Tô Dĩnh chỉ muốn cười và nói: Hừ, ngây thơ quá, phải nửa tháng nhé bé cưng!

Cả nhà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng khi mọi người đang ngủ say, Tô Dụ bỗng bị đánh thức bởi một âm thanh lạ.

Tô Dụ mở mắt, lắng nghe một lúc, phát hiện âm thanh phát ra từ cửa nhà.

Mang theo sự tò mò, Tô Dụ mang giày, xuống giường và phát hiện bốn con ch.ó nhỏ đang cùng nhau cào cửa, dường như chúng muốn ra ngoài?

Hôm nay Cẩu Đản cũng ngủ lại nhà nên Ngũ Tiểu Hổ không muốn về nhà, Ngũ đại thúc cũng cho phép Ngũ Tiểu Hổ ngủ lại đây, vì vậy giờ cả bốn chú chó đều cào cửa.

Tô Dụ thì thầm hỏi bốn con chó: "Mấy đứa làm gì thế?"

Trước đây Tô Dụ chưa từng nuôi chó, nhưng từ khi nuôi được vài tháng, cậu nhận ra chó chỉ không nói được tiếng người chứ thật ra chúng thông minh lắm, hầu hết đều hiểu được con người đang nói gì.

Lúc này bốn chú chó cũng thông minh, không "gâu gâu" to tiếng mà chỉ rên rỉ "ư ử" rất nhỏ rồi tiếp tục cào cửa nhà chính.

Tô Dụ nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn lại, thấy mọi người vẫn ngủ say nên cậu quyết định ôm bốn chú chó, lén lút ra ngoài.

Ra đến cổng, bốn chú chó vừa đặt chân xuống đất đã yên lặng nghe ngóng một lúc rồi tất cả cùng chạy về phía núi sau nhà.

Lúc đầu Tô Dụ không nhận ra có điều gì bất thường, nhưng khi đến lưng chừng núi, cậu mới nghe thấy âm thanh kỳ lạ.

Tô Dụ lắng nghe kỹ, nhận ra âm thanh này cậu đã nghe vài lần vào đêm khuya trước Tết Nguyên đán, khi lũ chó mới về nhà.

Khi đó mọi người còn thắc mắc, tại sao lũ chó cứ "ư ử" tru lên khi trời tối. Nhưng sau khi đội săn về, lũ chó không còn kêu nữa.

Giờ đây Tô Dụ nghĩ rằng cậu đã hiểu ra.

Bởi vì âm thanh phát ra từ sâu trong núi chính là tiếng sói tru.