Mấy đứa trẻ đều cúi đầu nhìn xuống bên cạnh...
Lúc này đôi chân nhỏ bé của Tô Dụ đang chạy với tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi người khác khó mà nhìn rõ nhưng gương mặt Tô Dụ vẫn rất nhẹ nhàng, đỏ hồng đầy sức sống và giọng nói của cậu không hề run khi trả lời.
Tô Dụ cười: "Em không mệt đâu, Lưu lão đầu bảo em nên vận động nhiều hơn. Từ Tết đến giờ sáng nào em cũng chạy bộ, cả Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục cũng chạy cùng em mà!"
Lưu lão đầu là một vị thần y ở thôn bên cạnh. Mùa xuân năm nay, Lưu Lan Hương đã đưa bọn trẻ đi khám một lần nữa. Sau một mùa đông bổ sung nhiều thịt, tình trạng sức khỏe của mọi người đều được cải thiện nhưng thể trạng yếu của Tô Dụ từ trong bụng mẹ vẫn còn khá nghiêm trọng, vì thế cậu được Lưu lão đầu căn dặn nhiều nhất.
Nhưng tất nhiên, lý do Lưu lão đầu chú ý đến Tô Dụ nhiều như vậy cũng vì một số ý định khác, mà ông ấy đã kìm nén không nói ra.
Thực ra đôi khi chỉ cần ai đó cư xử bình thường, người xung quanh cũng sẽ cảm thấy "Có lẽ mình đã nghĩ nhiều quá".
Ví dụ như lúc này, Tô Mậu đã thêm lời khẳng định.
Tô Mậu nói: "Em trai anh bắt đầu chạy từ trước Tết Nguyên tiêu rồi, lúc đó cả sân đầy tuyết, mẹ anh còn bắt bọn anh xúc tuyết mà!"
Lư Đản gật gù thán phục, vì từ khi cậu ấy ở nhà Tô Dĩnh, mỗi lần dậy thì Tô Dụ đều đã ra ngoài từ sớm nên chưa bao giờ chú ý đến việc Tô Dụ chạy bộ vào buổi sáng.
Tô Dụ tiếp tục nói vu vơ: "Hay là mấy anh cũng xuống chạy một chút đi, chạy sướng lắm. Em thấy cơ thể mình ngày càng khỏe mạnh!"
Tô Mậu, Tô Thành và Lư Đản nghe xong, lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không!"
Chắc chắn rất mệt! Chạy bộ mà không mệt thì sao có thể thoải mái được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không chạy, nhất quyết không chạy!!
Chỉ có Tô Dĩnh, với tư cách là chị cả liếc Tô Dụ một cái đầy ẩn ý.
Ôi trời, có vẻ như em út của mình có tài năng để giành huy chương vàng Olympic đấy!
Nhờ màn trình diễn thần kỳ của Tô Dụ, khi bọn trẻ đến nhà Lưu Đại Xuyên, thời gian không những không bị chậm lại vì Tô Thành nôn mửa mà thậm chí còn đến sớm hơn một chút.
Tuy nhiên bọn trẻ không có đồng hồ nên không ai biết.
Nhà Lưu Đại Xuyên lúc này thật sự loạn như cào cào. Dù Lưu Đại Xuyên giàu có nhưng anh ta keo kiệt! Một con la giá trị biết bao! Huống chi đây là con la m.ô.n.g to do chính tay anh ta nuôi lớn, có nhiều tình cảm gắn bó.
Nhưng con la m.ô.n.g to rõ ràng không cảm thấy việc mình trốn ra ngoài chơi là chuyện to tát gì, nó rất vui vẻ, khi vào đến thôn của Lưu Đại Xuyên, nó vẫy đuôi phạch phạch và hớn hở dẫn mấy đứa nhỏ về nhà.
Nhưng khi bước vào nhà, bọn trẻ mới phát hiện ra chỉ có mẹ và cháu trai của Lưu Đại Xuyên ở nhà, còn lại mọi người đều ra ngoài tìm con la.
Mẹ của Lưu Đại Xuyên vỗ vào m.ô.n.g con la mà khóc: "Đồ đáng chết, tao còn tưởng mày bị trộm đi g.i.ế.c thịt rồi! Mày còn biết quay về sao? Hả! Hu hu hu..."
La thường sống được ba đến năm chục năm, nuôi rất tốn công nhưng con la m.ô.n.g to của nhà Lưu Đại Xuyên lại thông minh và có linh tính, đã trở thành một phần trong gia đình họ. Vì vậy sáng nay khi phát hiện con la m.ô.n.g to biến mất, cả nhà lập tức huy động mọi người trong thôn giúp tìm.
Nếu con la chỉ đi chơi thì không sao, vì la hay ngựa đều có thể tự tìm đường về nhà sau khi chơi chán, nhưng nếu bị ai đó bắt đi thì hoặc là bị g.i.ế.c lấy thịt, hoặc bị giữ lại để làm việc. Khi đó họ sẽ không bao giờ tìm thấy nó nữa.
Con la này đã được nuôi trong nhà hơn chục năm, không còn là vấn đề tiền bạc nữa. Nếu nó bị giữ lại làm việc thì ít ra nó còn sống, nhưng nghĩ đến việc nó có thể bị g.i.ế.c thịt, trong lòng của mẹ Lưu Đại Xuyên đau như cắt.