Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 313



Thấy bà chủ đang khóc nức nở, con la m.ô.n.g to mới nhận ra có lẽ nó đã làm sai điều gì đó.

Nó trở nên lúng túng, cứ đi qua đi lại trong sân, thỉnh thoảng liếc nhìn mẹ của Lưu Đại Xuyên rồi lại nhìn ra cửa, không biết nó đang sợ hay lo lắng, nhưng đôi mắt to của nó cứ chớp chớp, miệng cũng không dám hé ra, đuôi m.ô.n.g cũng không dám vẫy nữa.

Mẹ của Lưu Đại Xuyên khóc mệt rồi thì vào trong nhà nghỉ ngơi, Tô Dĩnh dẫn mấy đứa em vào trong trò chuyện với bà ấy. Bọn trẻ sợ bà ấy khóc quá mà ngất đi nên cố hết sức an ủi.

Bà ấy cũng rất biết ơn bọn trẻ, không ngồi lâu thì đã lục lọi trong tủ lấy đồ ăn cho bọn chúng.

Bây giờ trong sân chỉ còn lại con la m.ô.n.g to và cháu trai của Lưu Đại Xuyên.

Cháu trai của Lưu Đại Xuyên bực bội đập vào m.ô.n.g con la: "Đồ hư hỏng! Ai bảo mày hư thế hả! Đã bảo đi chơi thì phải xin phép người lớn rồi mà! Đợi mà xem... hừm, đợi bị đánh đòn vào m.ô.n.g đi!"

Đây là câu nói mà anh trai của Lưu Đại Xuyên thường dọa cháu mình, giờ thằng bé lại dùng để dọa con la.

Chẳng bao lâu sau, gia đình Lưu Đại Xuyên được gọi về. Tất nhiên mọi người mắng mỏ con la m.ô.n.g to một trận khiến nó buồn rầu, chỉ dám đứng dựa tường, không dám nhìn thẳng vào chủ nhân.

Mắt của Lưu Đại Xuyên đỏ hoe, người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt nhưng anh ta là một người tình cảm.

Bọn trẻ nhà Tô Dĩnh thấy mọi chuyện đã rõ ràng, cũng không định nán lại nữa, chào Lưu Đại Xuyên rồi chuẩn bị đi bắt xe buýt.

Lưu Đại Xuyên nói: "Để chú đưa mấy đứa lên huyện."

Tô Dĩnh phẩy tay: "Thôi, nhìn chú cả sáng nay hối hả như thế, giờ nghỉ ngơi một chút đi. Bọn cháu tự bắt xe buýt cũng được, nếu thích thì tối chú đến đón bọn cháu về thôn, thế không hay hơn à?"

Tô Dĩnh nói thế, Lưu Đại Xuyên cũng thuận miệng đồng ý: "Được, mấy đứa về cứ đến thẳng nhà chú rồi chú đưa về."

Không ai đề cập đến chuyện tiền bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước khi đi, Tô Dĩnh còn kéo Lưu Đại Xuyên lại dặn dò một lúc, nhét cho anh ta một gói nhỏ, nhờ anh ta tìm mối bán giúp.

Lưu Đại Xuyên có nhiều mối quan hệ nên bảo bối mà Tô Dụ nhặt được không thể bán lỗ được.

Sau khi xong xuôi mọi việc, Tô Dĩnh dẫn bốn đứa em rời đi, trên tay mỗi đứa đều cầm một bắp ngô vàng óng luộc chín.

Thực ra bọn trẻ đến nhà Lưu Đại Xuyên chưa tới 9 giờ sáng, nhưng với bao chuyện lặt vặt kéo dài hơn nửa tiếng, lúc này vừa ra khỏi cửa, năm chị em lại cắm đầu cắm cổ chạy.

Chạy đến khúc cua của con hẻm, Tô Dụ quay đầu nhìn lại.

Qua khe cửa, Tô Dụ thấy con la m.ô.n.g to đang lấy đầu húc vào lưng của Lưu Đại Xuyên. Lưu Đại Xuyên làm ngơ, quay đầu đi rồi con la m.ô.n.g to lại húc tiếp, cứ thế hai bên vừa húc vừa quay đầu, cuối cùng thì làm hòa.

Nếu là trước đây, Tô Dụ chắc chắn không hiểu họ đang làm gì. Nhưng bây giờ cậu đã nuôi hai con ch.ó nhỏ nên cậu hiểu rất rõ.

Có lẽ vạn vật đều có linh tính, mèo, chó hay con la m.ô.n.g to dù không thể nói nhưng chúng vẫn có thể hiểu tâm trạng và mệnh lệnh của chủ nhân thông qua nét mặt và giọng nói.

Tô Dụ cảm thấy mấy con vật này thực ra cũng có não nhưng chắc là không nhiều.

Thế giới thật kỳ diệu...

Sau khi mấy chị em đến công xã, chờ một lúc thì may mắn bắt được xe buýt đi huyện.

Sáng sớm đã bận rộn như thế, cả bọn đều cảm thấy mệt mỏi nhưng vì Tô Dĩnh trưởng thành hơn, cô bảo các em ngủ một chút.

Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản đều là lần đầu tiên ngồi xe buýt, ban đầu ai cũng thấy lạ, đặc biệt là Tô Dụ, một đứa chưa từng thấy chiếc xe lớn thế này bao giờ.

Nhưng cơn buồn ngủ không thể chống cự lại, chẳng mấy chốc cả bọn đều "khò khò" ngủ say.