Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 327



Một phóng viên khác của báo tỉnh còn quay sang khen ngợi lãnh đạo huyện và lãnh đạo công xã: "Những cán bộ cơ sở ở đây thật năng nổ, rất có trách nhiệm, tác phong của các anh không tồi chút nào!"

Lãnh đạo huyện và công xã được khen ngợi, cảm thấy vô cùng vui sướng, lập tức khiêm tốn đáp: "Các đồng chí của chúng tôi ở đây đều như vậy, người dân rất chân chất, thật thà..."

Đồng thời các lãnh đạo huyện và công xã cũng âm thầm quyết định rằng, lần sau nhất định sẽ phân thêm vài thanh niên trí thức đến công xã Thịnh Vượng và đại đội Thanh Sơn để mấy đứa trẻ quý giá từ thành phố học hỏi thêm từ những người nông dân cần cù, tốt bụng ở đây. Người giỏi thì phải làm nhiều, Vương Đại Lực có thể gánh vác được!

Còn mấy đứa trẻ Tô Dĩnh và Tô Mậu đang chen chúc ngồi trên chiếc ghế nhỏ để được phỏng vấn: "..."

Không để người ta sống yên ổn nữa sao?

Đại đội trưởng của bọn họ thật là tệ!

Lư Đản lén nuốt nước bọt, thì ra bị mắng sớm cũng là chuyện tốt, c.h.ế.t sớm siêu sinh sớm!

Vương Đại Lực nhanh chóng đi gọi, Lưu Lan Hương chậm rãi đến sau. Khi mẹ con họ chạm mặt nhau, Tô Dĩnh và Tô Mậu lập tức hiểu rằng... xong đời rồi!

Đến khi hai anh em Tô Dụ và Tô Thành lề mề mãi mới tới được đại đội, cảnh tượng trước mắt là...

Cả căn phòng đầy người lạ với ánh mắt tò mò, đại đội trưởng Vương Đại Lực với gương mặt tươi tắn, Tô nhị bá cười nham hiểm, anh họ Lư Đản đang ra hiệu "tự cầu may mắn", chị cả và anh hai đang toát mồ hôi cùng với... ánh mắt sắc bén nhưng vô cùng "hiền hậu" của mẹ!

Tô Dụ và Tô Thành: "!"

Tô Thành cảm thấy nước mắt sắp tuôn ra.

Sợ quá!

Tô Dụ vội vàng thì thầm vào tai anh ba Tô Thành: "Anh 6 tuổi, em 4 tuổi, chị 10 tuổi rồi, mẹ sẽ đánh chị trước!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xin lỗi chị, nhưng em biết chị nhất định sẽ trốn thoát! Giờ phải trấn an anh ba đã!

Nghe lời này, quả nhiên Tô Thành nhanh chóng được xoa dịu, sau đó hai anh em tay trong tay, cùng ngồi xuống bên cạnh chị và anh hai, chuẩn bị đón nhận sự phỏng vấn từ các phóng viên và cái nhìn sắc lẹm từ mẹ.

Phóng viên hỏi: "Mấy em nhỏ này, khi đối mặt với kẻ xấu, các em không sợ sao? Các em thật dũng cảm!"

Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đồng thanh: "Bla bla bla..."

Lưu Lan Hương gật đầu: "Đúng vậy, mấy đứa trẻ nhà chúng tôi từ nhỏ đã rất gan dạ."

Phóng viên hỏi tiếp: "Các em không nghĩ rằng trong khi cứu người, bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm sao? Tinh thần không sợ hiểm nguy của các em thực sự khiến người ta cảm động, chắc chắn điều này không thể tách rời khỏi sự giáo dục tốt từ mẹ của các em, đúng không?"

Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ: "Đúng đúng đúng, chính xác là như vậy!"

Lưu Lan Hương mỉm cười: "Không, không, bình thường tôi đều làm việc ngoài đồng, đây đều là suy nghĩ của bọn trẻ thôi."

Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ: "..."

Hu hu hu, là bọn trẻ tự mình liều lĩnh trốn lên huyện chơi, chúng đã sai, chúng biết lỗi rồi!

Tại sao hôm nay mẹ lại đáng sợ đến vậy!

Khi phóng viên báo tỉnh kết thúc phỏng vấn thì trời đã gần trưa. Mọi người cùng ăn một bữa cơm đơn giản tại đại đội Thanh Sơn, sau đó các lãnh đạo huyện còn chụp ảnh chung với Tô Dụ và những người khác trước văn phòng đại đội rồi mới rời khỏi thôn Thanh Sơn.

Đối với hành động dũng cảm của mấy đứa trẻ và Tô nhị bá, huyện đã thưởng cho họ 200 đồng tiền mặt, được trích từ số tiền phi pháp thu giữ được.

Huyện đã hành động như vậy thì nơi đại đội Thanh Sơn thuộc về công xã Thịnh Vượng cũng không thể ngồi yên. Lãnh đạo công xã đã phát thêm cho mỗi người một ít lương thực, dầu, phiếu vải và phiếu thịt, đây là những thứ vô cùng quý giá đối với các xã viên bình thường.

Đại đội Thanh Sơn cũng ghi công cho họ và mỗi người còn được thưởng 10 cân gạo. Đại đội không phải giàu có gì, vào dịp Tết mỗi hộ gia đình chỉ được phát một hai cân gạo, mỗi người được 10 cân gạo là một phần thưởng lớn.