Thời gian nhanh chóng trôi đến tháng sáu, trời bắt đầu nóng lên, nhiều loại hoa quả và rau củ cũng bắt đầu chín, trên núi cũng có nhiều quả dại.
Lúc này anh họ Tô Mưu đã thuận lợi vào cấp ba của huyện, trở thành học sinh lớp 10.
Cuối tuần này khi Tô Mưu từ huyện trở về, anh ấy mang theo một tin tức chấn động.
Tô Mưu lau mồ hôi trên trán rồi nói: "Huyện lại sắp phân thêm thanh niên trí thức xuống thôn nữa rồi. Nghe nói lãnh đạo huyện đặc biệt công nhận đại đội của chúng ta, cố tình chọn cho chúng ta mấy người khó tính nhất. Lãnh đạo công xã còn tuyên bố tại chỗ, nhất định phải đảm bảo những thanh niên khó tính này đến đại đội của chúng ta, tuyệt đối không để họ bị phân sai sang đại đội khác!"
Đại đội trưởng Vương Đại Lực: "..."
Nhà máy chế biến thịt của huyện mỗi tuần nghỉ một ngày, anh họ Tô Mưu thì nửa tháng mới về nhà một lần. Nhưng vào cuối tháng trước, bộ phận kế toán của họ tăng ca một ngày, bây giờ là đầu tháng, không quá bận rộn nên Tô Mưu xin nghỉ bù vào thứ hai để có thể nghỉ liền hai ngày.
Sáng sớm hôm nay, Tô Mưu bắt chuyến xe buýt sớm nhất từ huyện về công xã. Vì chưa đủ tiền mua xe đạp, anh ấy lại phải chạy bộ về thôn Thanh Sơn. Hiện tại thời gian cũng chỉ mới qua giờ làm việc buổi chiều không lâu.
Hôm nay cũng đúng dịp lễ Mang Chủng, xã viên của đại đội Thanh Sơn đang bận rộn ngoài đồng, trồng đậu tương, làm tơi đất cho các cây trồng như ngô, lúa, lúa mì, cao lương đã gieo từ tháng 4 và tưới nước bón phân cho các loại rau củ quả. Việc nào cũng không hề dễ dàng.
Nhưng đúng lúc mọi người chuẩn bị bước vào một ngày hè nóng bức đầy vất vả thì đại đội trưởng Vương Đại Lực chỉ vừa quay về văn phòng đại đội uống một hớp nước lạnh, đã nghe tin dữ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này Vương Đại Lực cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt lấp lánh sáng như thể cả bầu trời đầy sao. Anh ta sững người một lúc, miệng mấp máy nhưng chỉ phát ra những tiếng "A ba a ba" vô nghĩa.
Do việc tiếp nhận thanh niên trí thức sẽ diễn ra vào ngày kia và Vương Đại Lực còn muốn Tô Mưu mượn xe la của thôn để đi công xã nên anh ta không thể gục ngã, việc hai ngày tới nhất định phải thành công!
Thế là Tô Mưu vừa nhận tháng lương đầu tiên, rất nhạy bén đưa cho Vương Đại Lực một điếu thuốc, an ủi: "Đại đội trưởng, ngài bớt đau buồn đi ạ!"
Tô Mưu quay đầu quan sát xung quanh, thấy lúc này trong văn phòng đại đội chỉ có mình và Vương Đại Lực nên anh ấy lén lút tiếp tục nói: "Tôi đã nhờ giám đốc nhà máy dò la thông tin rồi. Trong số các thanh niên trí thức lần này, thật ra chỉ có mấy người này là khó đối phó nhất: Một người đã phạm tội ở huyện bên cạnh và bị chuyển đến huyện của chúng ta, một người khác thì gia đình thế nào đó..."
Huyện của họ là huyện hẻo lánh nhất của cả tỉnh, thôn Thanh Sơn lại là thôn hẻo lánh nhất của công xã Thịnh Vượng nên những người bị phân đến đây, hoặc là vì gia đình không có điều kiện tìm chỗ tốt hơn, hoặc là vì dính dáng tới sự việc nghiêm trọng, dù có nhờ cậy cũng không giải quyết được.
Thật ra đa số thanh niên trí thức đến đây đều thuộc nhóm đầu, vì nhóm sau hiếm khi xuất hiện, nhưng lần này là cả nhóm hiếm gặp của toàn huyện lại tập trung hết về thôn Thanh Sơn. Lãnh đạo huyện và các lãnh đạo công xã khác đều rất hài lòng, ồ không đúng, thật ra lãnh đạo công xã Thịnh Vượng cũng rất vui vẻ, vì họ rất tin tưởng vào Vương Đại Lực.
Ừm, chỉ trừ Vương Đại Lực lúc này không mấy tự tin.
Nhưng Tô Mưu cũng không thể giúp gì hơn, anh ấy đã làm tất cả những gì có thể. Còn lại thì chỉ có thể hy vọng đại đội trưởng Vương Đại Lực có thể vượt qua được!
Sau khi Tô Mưu nói hết toàn bộ những thông tin mà mình nghe được từ giám đốc nhà máy, anh ấy không nán lại lâu mà nhanh chóng rời khỏi văn phòng đại đội, nhấc túi phân bón lên và chuồn thẳng.