Nhị bá Tô tính toán trong đầu một chút rồi vỗ tay cười to: "Ha ha, hay quá!"
Tô Mưu cắn ngón tay: "Cha, cha thật nhẫn tâm... Lư Đản, anh là anh của em, mà em cũng đòi tiền của anh sao?"
Lư Đản chống nạnh: "Anh em ruột thì càng phải sòng phẳng!"
Tô Mưu: "..."
Hu hu hu... Kiếm tiền nuôi gia đình thật là khó khăn!
Sau khi thương lượng xong xuôi, anh họ Tô Mưu đã lập tức ký giấy vay nợ trước sự chứng kiến của nhị bá và những người khác. Giấy vay nợ được làm thành sáu bản, do trong nhà không có giấy trắng nên dùng sáu tờ giấy vệ sinh màu hồng nhăn nheo để viết.
Dù từ giờ, anh họ Tô Mưu phải gánh một khoản nợ lớn, nhưng hôm nay mọi người đều chia thịt heo, nhận thưởng, anh họ Tô Mưu có được một công việc tốt nên hầu như ai cũng rất vui vẻ.
Tất nhiên nói là "hầu như" vì trong nhà vẫn còn một người mẹ già chưa trút cơn giận.
Khi Tô nhị bá và những người khác đẩy xe thịt heo đi rồi, mấy chị em Tô Dĩnh run rẩy tiến lại gần cửa nhà.
Lưu Lan Hương nhìn bọn trẻ với nụ cười mỉm, sau đó bà quay người vào bếp.
Khi bà quay ra, trên tay đã xuất hiện một cây gậy củi to dài hơn một mét!
Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "..."
Tô Dĩnh lập tức hét lớn ra tín hiệu: "Chạy mau!!"
"Á á á!!!"
Và thế là khi hoàng hôn buông xuống, trên các con đường chính của thôn Thanh Sơn, người ta lần lượt thấy cảnh tượng - bà goá Lưu Lan Hương cầm cây gậy củi to có thể đập c.h.ế.t người, hét lớn đuổi theo bốn đứa con và hai con ch.ó chạy khắp thôn.
Người dân trong thôn nhìn thấy cảnh này thì xôn xao bàn tán:
"Nhìn bà goá Lưu xem, cách bà ấy dạy con thật khác biệt, đúng là dám đánh mạnh tay!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đúng thế, bảo sao con cái nhà bà ấy lại giỏi giang như vậy! Chỉ trong hơn nửa năm thôi mà chúng đã mang lại bao nhiêu vinh quang cho thôn chúng ta! Chăm sóc heo giống, bắt trộm gà rồi cứu đứa trẻ trong bệnh viện huyện, toàn là những việc xuất sắc!"
"Chúng ta phải học tập thêm! Bà ấy làm vậy tuy có hơi mạnh tay nhưng kết quả lại rất tốt!"
"Tôi cũng thấy vậy, có lẽ chúng ta cũng nên chuẩn bị vài cây gậy to để dạy dỗ bọn trẻ, quá nhẹ nhàng thì không được đâu!"
"Này, các người nói xem, có phải từ khi chồng bà ấy mất, bà goá Lưu ngày càng mạnh mẽ hơn không?"
"Chà, bà ấy là phụ nữ một thân một mình, vất vả nuôi bốn đứa con, không mạnh mẽ thì sao có thể sống được?"
"Đúng thế... Không được, tôi phải lên núi tìm gậy củi to thôi!"
"Đợi đã, tôi đi cùng với..."
Từ đó về sau, tỷ lệ thành tài của bọn trẻ trong thôn Thanh Sơn trong hai mươi năm tới tăng vọt.
Nhưng hiện tại vợ chồng Tô Đại Lan vốn định sáng nay rời đi nhưng bị các phóng viên và lãnh đạo dọa, rất muốn cải thiện quan hệ với mẹ con Lưu Lan Hương, bây giờ chỉ biết: "..."
Chu Hữu Quang lo lắng nuốt nước bọt: "Vợ à, hay là... chúng ta quay về đi?"
Thôi không cải thiện quan hệ họ hàng cũng được, sợ quá rồi!
Tô Đại Lan nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Lưu Lan Hương đang vung cây gậy củi đuổi đánh, đột nhiên cũng không dám nghĩ gì thêm. Cô ta đáp: "Vâng, vậy... vậy cũng được..."
Tạm thời đừng tính chuyện chiếm lợi của họ hàng này nữa, không dễ ăn chút nào!
Vài ngày sau, anh họ Tô Mưu chính thức nhận việc, trở thành nhân viên tạm thời tại phòng kế toán của nhà máy chế biến thịt huyện.
Mặc dù con của anh ấy chưa đầy tháng, nhưng vì tương lai của gia đình, Tô Mưu quyết tâm dọn vào ký túc xá của nhà máy, bắt đầu những ngày mỗi tháng chỉ về nhà một lần.
Đồng thời Tô Mưu còn nộp đơn lên đại đội xin học tiếp cấp ba.
Ở đây muốn học tiếp cấp ba cần có sự đề cử của đại đội và công xã cũng như sự phê chuẩn của huyện. Nhưng Tô Mưu là nông dân nghèo chính gốc, thêm vào đó việc Tô nhị bá và mấy đứa trẻ đã lên báo tỉnh nên từ đại đội đến công xã và cả trường cấp ba của huyện đều rất thuận lợi mà phê duyệt đơn của Tô Mưu.
Tuy nhiên chuyện này không được hai gia đình nói ra công khai trong thôn nên rất nhiều người vẫn không biết.