Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 333



Lúc này Lư Đản về phòng cất tiền, sau đó lấy ra tờ giấy vay nợ màu hồng hồng đưa cho Tô Mưu.

Tô Mưu dùng bút mực nhúng nước, viết một dấu "-2" trên tờ giấy vệ sinh nhăn nheo màu hồng, khoản nợ đầu tiên với Lư Đản coi như đã được trả xong.

Hai anh em một người thì tiếc nuối vì túi tiền rỗng dần, một người thì vui mừng hớn hở tạo nên một sự đối lập rõ rệt.

Hai anh em vốn cùng một dòng máu, sao lại tàn nhẫn với nhau như vậy!

Sau đó anh họ Tô Mưu lại xách túi phân bón đến nhà Tô Dĩnh, chuẩn bị trả nợ tiếp.

Nhưng khi anh ấy bước vào sân nhà Tô Dĩnh lại phát hiện ra mẹ Tô nhị đại nương, người vừa nói là sẽ lên núi cùng với em gái Tô Hương Tú, người nói là đi vệ sinh, cả hai đang ngồi trong sân tán gẫu.

Cả hai đều cầm trên tay một quả dưa chuột to tươi ngon, ăn "nhồm nhoàm", nhìn rất hài lòng.

Tô Mưu: "Hừ, đàn bà mà."

Tô Mưu gọi: "Mẹ, Hương Tú, Đại Nha!"

Tô nhị đại nương: "!"

Tô Hương Tú: "Khụ khụ khụ..."

Chắc chắn là do dưa chuột có quá nhiều nước nên bị nghẹn.

Tô Dĩnh ngạc nhiên: "Anh họ, anh lại về rồi à!"

Tô Dĩnh vui vẻ hô lớn về phía sân sau: "Em hai, em ba, em út! Người trả nợ đến rồi!"

Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đang chơi đùa với mấy con ch.ó nhỏ ở sân sau. Sân trước, khu vườn rau nhỏ đã bị mấy người vây kín nên bọn trẻ chọn ra sân sau chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng lúc này, khi nghe tiếng gọi của Tô Dĩnh. Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ lập tức lao ra như những cơn gió nhỏ.

Anh hai Tô Mậu hét lớn: "Oa oa oa! Trả nợ rồi! Trả nợ rồi!"

Anh ba Tô Thành reo lên: "Anh họ, sao anh về muộn thế! Em nhớ anh quá!"

Tô Mưu cười thầm, chắc là nhớ tiền của anh ấy thì có!

Do khoản tiền 50 đồng của Lư Đản vẫn giữ được nên dưới sự cố gắng của năm chị em Tô Dĩnh, mẹ Lưu Lan Hương cũng đồng ý cho năm đứa trẻ giữ lại... một phần mười làm tiền tiêu vặt.

Điều đó có nghĩa là trong 8 đồng mà anh họ Tô Mưu trả cho năm chị em Tô Dĩnh mỗi tháng, cả nhóm phải nộp lại cho mẹ Lưu Lan Hương 7 đồng 2 và mỗi người chỉ được giữ lại 2 hào tiền tiêu vặt!

Dù 2 hào của Tô Mậu và mấy đứa nhỏ không nhiều bằng 2 đồng của Lư Đản nhưng chị em Tô Dĩnh cũng có "kho báu" riêng mà! Nhiều hơn của Lư Đản nhiều lắm!

Cả bọn đều đang mong anh họ Tô Mưu trả tiền càng nhanh càng tốt!!!

Vì vậy anh họ Tô Mưu lại ký giấy vay nợ và trả tiền cho bốn đứa nhỏ theo cách thức như lần trước.

Sau đó Tô Mưu lấy ra từ túi phân bón mấy cái xương lớn và nói: "Phúc lợi của nhà máy, thịt thì không còn nhiều nhưng nấu canh thì vẫn được."

Nhà máy của Tô Mưu là nhà máy chế biến thịt, chuyên làm các sản phẩm thịt như xúc xích, thịt khô, thịt hộp, chủ yếu là thịt heo. Nhưng những phần thừa thãi như xương, đuôi heo không bán được nhiều tiền, ngoài việc cho nhân viên ăn trong nhà ăn, thi thoảng chúng còn được phát cho nhân viên như phúc lợi.

Tô Dĩnh nhận lấy mấy cái xương lớn, sau đó ngâm vào chậu nước trong bếp, dự định tối nay sẽ nấu canh.

Sau khi xong việc, Tô Mưu không nán lại lâu mà vội về nhà để chơi với hai đứa nhỏ.

Tuy nhiên khi anh họ Tô Mưu rời đi, anh ấy còn "thu hoạch" thêm được một bà mẹ bị lạc trên núi và một cô em gái bị lạc khi đi vệ sinh rồi cùng nhau về nhà, thu hoạch rất phong phú.

Lúc này khi Lưu Lan Hương chưa về nhà, mấy chị em Tô Dĩnh lén lút tổ chức một cuộc họp nhỏ trong sân.

Tô Dĩnh nói: "Chúng ta đã nhận được khoản tiền đầu tiên, ngày kia chị sẽ đi công xã bằng xe la của thôn, lúc đó em tư đi cùng chị, còn em hai, em ba, các em muốn mua gì thì nghĩ nhanh lên!"