Vừa rồi Tô Mưu đã kể chuyện về việc sắp có thanh niên trí thức đến thôn vào ngày kia. Lần trước khi họ đi Cung Tiêu Xã của huyện, vì có chị họ Tô Hương Tú đi cùng nên Tô Dĩnh chưa dám mua sắm nhiều. Nhưng lần này cơ hội không đến hai lần, Tô Dĩnh quyết định phải hành động ngay!
Nhưng Tô Mậu há hốc miệng: "Chị, ngày kia chị phải đi học mà!"
Tô Dĩnh gật đầu: "Đúng vậy, chị sẽ trốn học."
Tô Mậu: "..."
Mắt Tô Mậu lập tức ánh lên vẻ khao khát: "Em cũng muốn đi!"
Tô Dĩnh lắc đầu: "Học kỳ trước em không đạt điểm chuẩn, nếu lại trốn học thì sẽ trượt môn mất. Em quên lời hứa của mình năm ngoái rồi à?"
Năm ngoái mấy chị em đã thỏa thuận với nhau, thật ra cũng không hẳn là thỏa thuận mà là chị Tô Dĩnh tự đặt ra quy định và các em trai không thể phản đối. Quy định là từ học kỳ này, nếu Tô Mậu có môn nào không đạt điểm chuẩn thì tất cả những đôi tất bẩn trong nhà sẽ do Tô Mậu giặt, giày bẩn cũng do Tô Mậu đánh sạch cho đến khi Tô Mậu đạt điểm chuẩn tất cả các môn. Khi Tô Thành và Tô Dụ đi học, quy định này cũng sẽ áp dụng tương tự.
Lúc này, Tô Mậu buồn bã: "... Ồ."
Em cũng muốn đi lắm, hu hu!
Tại sao điểm toán kỳ trước của em lại không đạt chuẩn nhỉ? Toán lớp 2 khó thật đấy, đáng ghét!
Anh hai Tô Mậu, chú cừu non lạc lối trong môn toán tiểu học.
Rồi anh ba Tô Thành ấp úng: "Chị ơi, em cũng... cũng muốn đi!"
Nhưng Tô Dĩnh lắc đầu: "Không được, nhà mình phải có người làm việc, nếu không mẹ sẽ phát hiện ra. Bây giờ mẹ đã biết dùng gậy to đánh người rồi, bị đánh một lần đau lắm, em quên lần trước rồi à? Chị với em tư chạy nhanh, nếu chẳng may bị mẹ phát hiện, chúng ta còn trốn được, em có thể không?"
Tô Thành: "..."
Tô Thành ứa nước mắt: "Không... không thể đâu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ khi sống lại đến giờ, thực ra Tô Dĩnh rất muốn khuyến khích mẹ trở nên hoạt bát hơn, nhưng không ngờ rằng không biết bằng cách nào mà mẹ đã trở nên hoạt bát hơi quá rồi.
Haizz, đời đúng là đầy những bất ngờ.
Sau khi giải quyết xong vấn đề số người tham gia, mấy chị em nhanh chóng quyết định những món đồ ăn vặt cần mua.
Kế hoạch của họ như sau: Sau khi mua sắm xong, họ sẽ giấu đồ ăn ở sân sau như lần trước rồi lén lút thưởng thức. Nếu chẳng may bị mẹ phát hiện, họ sẽ nói dối rằng nhờ anh họ Tô Mưu mua hộ!
Mà anh họ Tô Mưu nửa tháng mới về một lần, đến lúc đó mẹ chắc chắn đã quên mất, hoàn hảo!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sáng ngày kia khi anh họ Tô Mưu đến cổng thôn và lên xe la, anh ấy bỗng phát hiện ra rằng ngoài Hồ lão lục đang ngáp dài, đại đội trưởng Vương Đại Lực mặt mày ủ rũ chuẩn bị đi đón thanh niên trí thức thì còn có Tô Dĩnh và Tô Dụ tinh thần phơi phới ngồi trên xe nữa.
Tô Dĩnh chào anh ấy: "Chào buổi sáng, anh họ-"
Tô Dụ bắt chước: "Chào buổi sáng, anh họ-"
Tô Mưu cười khẩy: "Trốn học rồi phải không?"
Tô Dĩnh vỗ vào chỗ trống bên cạnh: "Em miễn cho anh một tháng tiền nợ, đừng làm mất thời gian nữa, mau lên xe đi."
Tô Mưu lập tức cười hì hì: "Được rồi, Đại Nha!"
Không vấn đề gì đâu, Đại Nha!
Em đúng là cô em họ dễ thương nhất trên thế giới!
Anh họ Tô Mưu, người đàn ông chân chính lo cho gia đình, chỉ cần 2 đồng là đủ để mua chuộc.
Sau khi anh họ Tô Mưu lên xe, mọi người đều đã đến đủ. Hồ lão lục nhẹ nhàng quất vào m.ô.n.g con la vài cái, con la hiểu rằng đã đến lúc bắt đầu di chuyển.
Con đường nhỏ ở vùng quê vào buổi sáng sớm đầu hạ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng côn trùng kêu và chim hót nhưng nhìn chung vẫn rất yên tĩnh, dễ khiến người ta buồn ngủ. Không lâu sau, anh họ Tô Mưu và Hồ lão lục, những người khó nhọc dậy sớm đã ngủ ngáy vang "khò khò khò".