Đúng vậy, Hồ lão lục, người điều khiển xe không chỉ mệt mỏi lái xe mà còn làm việc không có giấy phép, lại còn ngủ gật...
Nhưng không sao cả, mọi người đã quen với chuyện này rồi, vì con la đã biết đường. Hơn nữa từ thôn Thanh Sơn của họ đến công xã chỉ có một con đường, con la đã đi qua hàng trăm lần, chắc chắn không đi sai.
Chưa kể con la nhà Hồ lão lục không phải là con la mới non nớt mà là con la già cỗi lớn lên từ thôn Thanh Sơn. Tuổi của nó còn lớn hơn cả Hồ lão lục, khi Hồ lão lục còn chưa mặc quần thì con la đã bắt đầu kiếm sống cho gia đình. Người trong thôn đều nghĩ rằng là Hồ lão lục nuôi con la lớn nhưng thực tế là con la đã nuôi lớn Hồ lão lục.
Thật ra chuyện Hồ lão lục thỉnh thoảng ngủ gật khi lái xe thì những người lớn tuổi trong thôn đều biết. Nhưng vấn đề là hiện tại trên xe còn có một người không biết điều đó.
Người đó là Tô Dụ, lúc đầu cũng hơi buồn ngủ nhưng đã bị bất ngờ đến ngây người.
Tô Dụ cẩn thận chọc chọc chị mình, trong lòng vừa lo sợ làm con la hoảng sợ vừa sợ không đánh thức được Hồ lão lục, cảm thấy rất mâu thuẫn.
Tô Dụ dùng giọng thầm trách móc kinh ngạc: "Chị! Chú ấy... lão lục... đang ngủ gật!"
Tô Dĩnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn phía trước, thản nhiên trấn an: "Ồ, không sao đâu, lát nữa đến nơi thì tự khắc chú ấy sẽ tỉnh thôi."
Nhưng Tô Dụ: "!"
Cậu vẫn rất lo lắng...
Hay là cậu không ngồi xe nữa, xuống đi bộ đến công xã nhỉ?
Cậu có thể làm được!
Thế là Tô Dụ lập tức có khuôn mặt buồn bã như Vương Đại Lực: "Vậy nếu lát nữa xe lao vào rãnh thì làm sao bây giờ?"
Tô Dụ đã đi qua con đường này vài lần rồi, dĩ nhiên biết rằng đời người không phải lúc nào cũng suôn sẻ nên khi thấy mọi người trên xe không có phản ứng gì, cậu chỉ cảm thấy rất lo lắng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cậu không ngờ rằng chị mình còn cười...
Tô Dĩnh che miệng cười: "Không sao đâu, kể cả chú Hồ Lục có lao vào rãnh thì con la già này cũng không bao giờ lao vào rãnh, yên tâm đi, nếu buồn ngủ thì em cũng có thể chợp mắt một lát."
Tô Dụ: "..."
Cậu... cậu không dám đâu!
Tô Dụ rất lo lắng nhưng xung quanh không ai ủng hộ cậu.
Thế nên Tô Dụ suy nghĩ một lúc, quyết định leo qua thanh gỗ chắn ở thùng xe, tự mình ngồi bên cạnh Hồ lão lục, tay nắm lấy dây cương buộc trên cổ con la già.
Phù... giờ thì lòng cậu mới thực sự yên tâm!
Tô Dĩnh ngồi phía sau cười thầm, em trai cô đúng là một người lo xa.
Kết quả là kể từ khi nắm lấy dây cương buộc con la già, Tô Dụ cảm thấy lòng mình vô cùng bình tĩnh và thoải mái. Sau đó nghe tiếng côn trùng kêu như tiếng ồn trắng, nhìn con đường quê trước mặt không có gì thay đổi cùng với m.ô.n.g con la già lắc lư theo một nhịp chính xác, từ từ Tô Dụ cũng ngủ gật!
Có lẽ chuyện ngủ khi lái xe không thể trách Hồ lão lục mà chỉ có thể trách... trách... thôi thì trách cuộc sống quá mệt mỏi vậy.
Nghe tiếng ngáy nho nhỏ ngốc nghếch của Tô Dụ, Tô Dĩnh cũng không bận tâm.
Vì lần này sau khi đại đội trưởng Vương Đại Lực cùng mọi người đến công xã, không phải họ nhận người rồi quay về ngay mà còn phải họp với lãnh đạo, lắng nghe lãnh đạo phát biểu, bày tỏ quyết tâm, sau đó nhận trợ cấp đặc biệt do nhà nước cấp để ổn định cuộc sống, ký tên làm thủ tục tiếp nhận, nói chung là rất nhiều việc. Đi sớm hay muộn đều như nhau, về đều là cùng thời điểm nên Vương Đại Lực và Hồ lão lục không vội.
Còn tại sao họ đi sớm như vậy? Cũng không phải để đến công xã sớm mà là vì thôn họ quá xa, nếu đi muộn thì lát nữa trên đường sẽ bị nắng gắt, đi sớm một chút thì sẽ dễ chịu hơn.
Còn anh họ Tô Mưu ở văn phòng kế toán của họ chỉ bận rộn vào cuối tháng khi tính toán, những lúc khác khi đi làm thì chỉ là đọc sách, xem báo, uống nước nóng, nâng cao văn hóa tinh thần và tăng cường tình bạn chân thành với đồng nghiệp. Sau một tháng làm công nhân, Tô Mưu cảm thấy văn hóa của mình đã tăng lên đáng kể, vì vậy việc đến sớm hay muộn thực ra không có quá nhiều khác biệt. Chỉ cần hôm nay anh ấy xuất hiện ở đơn vị là không bị coi là trốn việc.