Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 340



Tô Dĩnh vốn đã quen đường, lần này kéo Tô Dụ đi theo sự chỉ dẫn của cư dân, không lâu sau đã tìm được nhà của Chung Thuận.

Nhưng hai chị em không ngờ rằng hôm nay nhà Chung Thuận lại vô cùng náo nhiệt!

Lúc này trong sân nhà Chung Thuận có một đám đông đang đứng. Họ được chia làm hai phe rõ rệt.

Một bên do một người đàn ông cao lớn đứng đầu. Bên cạnh hắn ta là một phụ nữ trang điểm lòe loẹt, trên tay bế một đứa trẻ có vẻ lớn hơn Tô Dụ một chút. Sau ba người này, còn có một số người trông như họ hàng đến hỗ trợ.

Phe còn lại là phía yếu thế hơn của Chung Thuận. Tô Dĩnh nhận ra Chung Thuận và cảm thấy rằng phe của anh ta yếu thế hơn vì đứng sau anh ta chỉ có vợ, con nhỏ và mẹ già, tổng cộng chỉ có ba người. À, đứa trẻ còn quá nhỏ, tạm tính là nửa người, vì vậy phe của Chung Thuận chỉ có hai người rưỡi, rõ ràng là bị bất ngờ và không chuẩn bị.

Thực ra lúc này còn có một phe thứ ba không rõ mục đích nhưng kết quả của sự việc sẽ không bị ảnh hưởng nhiều bởi họ. Phe này chính là các hàng xóm trong sân đang thò đầu qua cửa sổ hoặc đứng ở cửa để xem xét. Dù không nhiều người vì hôm nay là ngày đi làm nhưng cũng có vài người hàng xóm đang theo dõi tình hình.

Nhưng lúc này Tô Dĩnh và Tô Dụ cũng không chắc mình nên đứng về phe thứ hai hay trở thành phe thứ ba.

Vì vậy họ quyết định đứng xem thêm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này mẹ của Chung Thuận đang đứng trước cửa nhà, vừa bảo vệ cửa vừa khóc lóc thảm thiết: "A!!! Bất hiếu quá!!! Tại sao tao lại sinh ra một đứa con bất hiếu như mày? Hu hu hu..."

Nhưng người đàn ông cao lớn ở phe đầu tiên không hề tỏ ra yếu thế, hắn ta nói lớn: "Mẹ, mẹ không thể vu oan cho con như vậy được. Con mới là con trai cả của mẹ, mẹ mở mắt nhìn kỹ đi, vợ con đang bế cháu trai của mẹ đấy! Mẹ lại nói như thế trước mặt cháu của mình sao? Rõ ràng là mẹ thiên vị, đưa hết tiền của cha để lại cho em trai con, bây giờ mẹ còn đảo lộn trắng đen nói rằng con bất hiếu. Con không dám nhận lời này đâu!"

Thực ra câu chuyện là thế này: Người đàn ông đang nói bây giờ chính là Chung Hiếu, anh trai của Chung Thuận. Cha mẹ họ trước đây đều là công nhân của nhà máy cơ khí, về sau nghỉ hưu thì nhường công việc lại cho hai người con trai.

Cha của họ mất sớm, mẹ thì trước đây vẫn sống cùng Chung Hiếu nhưng hai năm trước bà bị bệnh nặng, cần tiền gấp để chữa trị. Nhà ai cũng không có nhiều tiền mặt nên Chung Hiếu đã nói không chữa được, không có đủ tiền chữa trị. Nhưng Chung Thuận không đồng ý, anh ta bán công việc của mình để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.

Ban đầu bà mẹ tưởng chừng sắp gặp Diêm Vương nhưng không ngờ bà lại khỏi bệnh. Từ đó bà cắt đứt quan hệ với con trai cả Chung Hiếu, chuyển đến sống cùng con trai út Chung Thuận, ngày ngày giúp chăm sóc con và dọn dẹp nhà cửa.

Mọi chuyện đến đây vẫn chưa có gì to tát, cùng lắm là hai gia đình không qua lại với nhau nữa. Nhưng vấn đề là sau này Chung Thuận tìm được đường buôn bán phiếu ở chợ đen, kiếm được ít tiền. Bây giờ nhà anh ta đã có một chiếc tivi đen trắng 12 inch, một cái radio to và một chiếc xe đạp.

Không cần nói đến việc kiếm tiền bằng phiếu, chỉ riêng chiếc tivi đen trắng 12 inch đã có giá 370 đồng ở huyện. Cộng thêm hai món kia, không có năm, sáu trăm đồng thì không mua nổi.

Trước đây Chung Thuận chỉ là công nhân bậc hai trong nhà máy, còn chưa thi lên bậc ba, lương hàng tháng chỉ vài chục đồng. Cho dù anh ta đã bán công việc nhưng tiền chữa bệnh cho mẹ cũng đã tốn không ít. Vậy số tiền để mua mấy thứ kia từ đâu mà có?

Thế là Chung Hiếu bắt đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ cha mẹ còn để dành tiền trước đó sao?